Chương 7 - Giữa Hai Đứa Con Riêng

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Phó Cẩn An không khóc nữa, chỉ lắp bắp nghẹn ngào:

“Là em… là tất cả là em… Anh biết em yêu anh thật lòng. Là anh có lỗi với em. Anh xin em, giúp anh lần cuối. Cho hai đứa nhỏ một điểm tựa.”

“Em yên tâm, từ nay anh nhất định sẽ yêu em trọn vẹn, tuyệt đối không phụ lòng em nữa.”

Không gian lại rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng côn trùng kêu trong đêm.

Dù lời anh ta lắp bắp khó nghe, tôi lại nghe rất rõ.

Anh ta vẫn muốn lợi dụng tình cảm của tôi, để dọn đường tương lai cho hai đứa con riêng, đem cả tâm huyết đời tôi, dâng cho đám đàn ông khác ngoài kia.

Thì ra, tình yêu của anh ta còn độc hơn thuốc độc. Không chỉ hủy hoại tôi, mà còn đâm thẳng vào tim, rút sạch máu.

Cuối cùng, tôi buộc phải hỏi câu chốt:

“Phó Cẩn An, nếu anh thật sự thương con, muốn bọn nó có chỗ dựa, tại sao không ly hôn sớm?”

“Ly hôn rồi, anh cưới Lưu Hy Hy, hai người cùng nhau phấn đấu, chẳng tốt hơn sao?”

Phó Cẩn An im lặng.

Anh ta không phải chưa từng nghĩ đến. Chỉ là… tính toán xong xuôi, vẫn thấy không đáng.

Lưu Hy Hy, loại phụ nữ ngoài ngọt trong rỗng, sống để hưởng, nói thì hay, chứ bảo kiếm tiền nuôi con thì thôi xin miễn.

Anh ta lắp bắp:

“Hy Hy… cô ấy quen được nuông chiều rồi, không chịu được khổ… em biết mà…”

Đấy. Đàn ông đấy.

Một mặt tận hưởng cuộc sống giàu có do vợ chu cấp, một mặt lại chê vợ khô khan, không ngọt ngào, không biết làm nũng như tiểu tam.

Tôi cười lạnh:

“Phó Cẩn An, một triệu tệ, đủ cho anh và con cái sống cả đời. Ly hôn đi.”

Những gì cần nói tôi đã nói hết. Hai mươi năm làm vợ, tôi tự tin chưa từng có lỗi với anh ta. Một triệu đó… là chút tình cuối cùng.

Phó Cẩn An định cúi đầu tựa vào vai tôi, tôi lập tức tránh né.

Trong không gian lặng như tờ, lại vang lên tiếng nấc nghẹn của Phó Cẩn An.

Giọt nước mắt cá sấu ấy, chỉ khiến người ta thấy ghê tởm và khinh bỉ.

8

Vừa mới nằm xuống chợp mắt được một lát, Lưu Hy Hy đã lại dẫn theo hai đứa con tìm đến.

Lần này, bọn họ không đánh tôi, mà là xông lên túm tóc Phó Cẩn An, tát cho hai cái “bốp bốp” rồi đạp ngã xuống đất.

“Phó Cẩn An, tôi vì anh và hai đứa con mà bỏ cả tuổi xuân trốn chui trốn lủi ở nước ngoài. Giờ anh bị người ta chơi như thằng ngốc, kéo cả tôi thành con điên à?”

“Đưa tiền. Hai triệu tệ. Tôi dắt con đi.”

Phó Cẩn An cầu xin:

“Hy Hy, Nhược Cẩm đã đồng ý cho chúng ta một triệu rồi. Mình tiết kiệm một chút cũng đủ sống cả đời. Cả nhà sum vầy bên nhau không tốt hơn à?”

Phó Niệm An đè lấy anh ta, giận dữ gào lên:

“Một triệu? Bạn bè con đứa nào chẳng là tỷ phú, con đã không ngẩng đầu nổi trước mặt tụi nó, giờ ba còn muốn con sống dè xẻn nữa à?!”

“Chính ba lăng nhăng, khiến con bị mắng là con hoang. Nếu ba không đưa đủ tiền bù đắp, con cho ba biết tay.”

Lưu Hy Hy cũng bắt đầu chửi rủa, kể lể bản thân uổng phí cả tuổi trẻ, bị Phó Cẩn An hủy hoại hết.

Ba người vừa chửi vừa đấm đá Phó Cẩn An, còn không quên liếc tôi khiêu khích.

Phó Cẩn An ôm đầu gào khóc cầu xin, trông thấy mà thảm thương.

Nhưng như vậy đã là gì? Còn chưa có ai lột da rút máu anh ta đâu.

Anh ta bò đến trước mặt tôi, cầu xin tôi đưa hai triệu để giải vây.

Nhưng tôi và Cố Chuẩn Khanh đã bàn bạc kỹ — một đồng cũng không thể để lọt vào tay Lưu Hy Hy.

Nghĩ lại mà rùng mình, nếu tôi không có con cái chống lưng, Phó Cẩn An sẽ dùng ly hôn và công ty để ép tôi, từng chút từng chút vắt kiệt máu tôi, rồi đá tôi ra đường như rác.

Nhưng giờ thì khác. Tiền và quyền tôi đều nắm trong tay. Tôi thử khóa thẻ của Phó Cẩn An, xem bọn họ ăn uống bằng gì?

Tôi còn có bốn mươi lăm đứa con hậu thuẫn — không, phải là bốn mươi sáu, vì Cố Chuẩn Khanh vẫn luôn đứng về phía tôi suốt hai mươi năm qua trước sau như một.

Ba mẹ con Lưu Hy Hy thấy tôi không hề mủi lòng, chỉ cười lạnh, đành hậm hực bỏ đi, còn dọa:

“Nếu bà không đưa tiền, thì ngay trước mặt bà, tôi sẽ đánh chết Phó Cẩn An cho bà xem.”

Diễn khổ nhục kế, cũng là tuyệt chiêu cuối cùng của bọn họ rồi.

Tám ngày sau, Lưu Hy Hy và Phó Cẩn An thật sự chịu không nổi nữa, chủ động đề nghị ly hôn.

Theo luật, chia đôi tài sản.

Anh ta nói, mình tuy không có công, nhưng có lao lực, nên muốn lấy một nửa.

Tôi dĩ nhiên không đồng ý. Người phản bội hôn nhân là anh ta.

Tuy tôi có bốn mươi lăm đứa con, nhưng tôi chưa từng phản bội cuộc hôn nhân này.

Tôi và anh ta — bản chất khác nhau một trời một vực.

Lưu Hy Hy bắt đầu sốt ruột, sợ tôi lén chuyển tài sản.

Tôi chỉ bình thản đáp:

“Muốn chia một nửa tài sản? Vậy kiện ra tòa đi.”

Tòa án thì lâu lắc, thủ tục phức tạp. Còn phải xác minh từng đứa con một.

Phó Cẩn An gào lên:

“Em muốn dồn anh vào chỗ chết à?!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)