Chương 7 - Giữa Đời Thường và Giang Hồ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

14

Quan Thốn Sơn đưa bọn ta đến vùng Quan Ngoại.

Nghe lão lang trung trên thuyền kể, sư phụ và Quan Thốn Sơn năm xưa đều từng lần lượt bái sư ở nơi này.

Nếu tính vai vế, Quan Thốn Sơn nhập môn sớm hơn, còn là sư huynh của sư phụ.

Chẳng trách ngày ấy khi nghe nói ta muốn gả cho Quan Thốn Sơn, sư phụ đã mang cái vẻ mặt “đau răng muốn chết” kia.

Quan Ngoại đã rất lạnh.

Cỏ cây phủ sương, gió quất vào mặt như dao.

Đứng nơi đây, đôi khi lại có vài mảnh ký ức quý giá, như vảy vàng, bay vụn ra từ quá khứ, đủ khiến lòng người ấm lại một chút.

Dựa vào chút hơi ấm ấy, ta phả ra một làn khói trắng, bước xuống ngựa, đứng vững trên mặt đất.

Trong đám người ra đón, ta bất ngờ nhìn thấy Phùng tiểu thư — Phùng Vận.

Nàng đã khác hẳn thuở nhỏ.

Giữa chân mày có khí chất anh hùng nghiêm nghị, đường mi dài sắc bén như một lưỡi dao hẹp vững vàng trong gió lạnh.

Trong mấy người, nàng là người đầu tiên bước nhanh đến, ôm chặt lấy ta.

“A Hảo.”

Ta hoàn toàn không ngờ.

Dù trong sách từng viết nàng tính tình rộng lượng, một lòng luyện võ, chỉ nghĩ đến báo thù rửa hận cho gia đình, nên đã sớm quên đi đứa bé cùng họ ngày xưa tâm tư hẹp hòi kia.

Nhiều năm sau gặp lại, biết rõ chân tướng, nàng cũng chỉ cười nhạt, lấy di vật của cha rồi bỏ đi.

Nhưng lúc này… nàng lại như rất quan tâm ta.

Nơi ngoài trời gió tuyết, không tiện nói nhiều.

Nàng ôm ta một cái rồi buông ra, tiện tay vỗ vai Lâm Thuấn, sau đó cung kính gọi Quan Thốn Sơn một tiếng:

“Sư thúc.”

Không biết vì cái lạnh nơi Quan Ngoại khiến người ở đây đều trở nên ít lời trầm lặng, hay bản thân họ vốn như vậy.

Quan Thốn Sơn chỉ hơi gật đầu, hỏi thăm sức khỏe của sư phụ nàng rồi không đi cùng bọn ta, chuẩn bị rẽ sang lối khác.

Sắp chia tay, ta dừng chân một bước, quay đầu nhìn người đàn ông cao lớn gầy gò kia.

Đúng là số mệnh kỳ quái thật.

Lúc ta còn chưa biết gì về “đầu bếp dưới núi”, tương lai mà ta tưởng tượng về hắn chỉ toàn u buồn và mờ mịt—ở bên hắn, như thể cả đời sẽ bị mài mòn trong bếp núc và bụi trần.

Sau đó, hắn lại hóa thành “đại ma đầu, kẻ xấu xí” trong lời sư đệ;

là cao thủ ẩn thế trong bãi mộ hoang, lặng lẽ xử lý cả đám bịt mặt.

Về sau nữa—

hắn trở thành triều đình truy nã, rồi thành ân nhân cứu mạng…

Diện mạo hắn là điều bí ẩn, thân thế cũng là bí ẩn.

Thứ duy nhất không đổi là bộ áo cũ bạc màu và chiếc đấu lạp rách nát ấy.

Chàng thiếu niên kiêu ngạo trong bức họa ngày xưa đã biến mất.

Nhiều năm sau, chỉ còn một bóng người im lặng đứng giữa gió sương, như thể chuyện gì trong đời cũng buông được, cũng nhặt được.

Dường như cảm nhận được ánh mắt ta, người đàn ông quay đầu nhìn.

Ta hốt hoảng tránh mắt, bước chân luống cuống, định chạy theo sư huynh.

Trong tầm mắt, có vật gì nhỏ nhỏ theo gió bay đến.

Ta theo phản xạ đưa tay ra—

nửa mở lòng bàn tay, hai quả táo xanh tròn trịa, ấm áp rơi vào trong.

Ta giật mình ngẩng lên.

Hắn đã lên ngựa, một tay giữ chặt vành đấu lạp.

Gió cát né sang hai bên, áo choàng phất lên, vó ngựa giẫm mạnh xuống đất—

người đàn ông ấy phi ngựa đi xa, không quay đầu lại.

15

Đến được Quan Ngoại rồi, ta mới biết thế nào là “núi này cao còn có núi khác cao hơn”.

Trước đây ta cứ tưởng núi Minh Minh đã đủ “phá quy tắc”, ai dè nơi này còn vượt xa.

Tùy tiện kéo một người ra kể chuyện, e là có thể nói suốt ba ngày ba đêm:

ẩn sĩ tuyệt thế, truyền nhân võ lâm điên cuồng, thậm chí cả những vương tôn quý tử từ quốc gia đã mất.

Những kẻ chạy loạn trong biến động trăm năm trước…

hình như đều ẩn mình nơi đây.

Phùng Vận nói:

“Chỗ này long xà hỗn tạp. May mà đời sư tổ đã nhìn xa, đoán được nhiều năm sau thiên hạ sẽ chẳng yên bình.”

Nàng vừa luyện xong sáng sớm, vén rèm bước vào phòng ta, chuyện lớn nhỏ đều nói tỉ mỉ.

“Các vị ấy từng tập hợp chưởng môn các môn phái, hẹn lập thành minh ước.

Nếu đệ tử một môn gặp nạn, những người ẩn trong vùng giáp giới hai triều phải ra tay tương trợ. Nhờ vậy mà hậu nhân của chúng ta mới giữ được truyền thừa.”

Vì bị vận mệnh trong sách khống chế, Phùng Vận năm xưa chịu muôn ngàn cay đắng, lỡ mất sự che chở của minh ước, mãi sau mới được sư phụ Quan Ngoại tìm thấy.

Ta nghe mà lòng đầy áy náy, không dám nhìn nàng, chỉ lặng lẽ rót một chén trà nóng đẩy đến trước mặt.

Nàng không biết lòng ta nghĩ gì, thẳng thắn uống một ngụm, rồi cười:

“Trà ở đây khác nhà chúng ta, đắng lắm. Ngươi chắc chưa quen?”

Nhà.

Nàng vẫn nguyện coi Phùng gia trang là ngôi nhà chung của ta và nàng.

Cổ họng ta nghẹn lại.

“Tiểu thư, ta…”

Nàng nghi hoặc nhìn ta.

Ta hít sâu mấy lần, rồi run giọng nói:

“Xin lỗi… Nếu ta không chiếm lấy thân phận của tiểu thư, ngươi đã không phải chịu khổ đến thế…”

Trong phòng lặng như tờ.

Chỉ nghe tiếng tuyết trên mái hiên lâu lâu rơi một mảng.

Tách.

Trên đầu bỗng nặng xuống một cái.

Ta ngẩng lên—Phùng Vận đang nhe răng cười, xoa rối cả mái tóc ta.

“Con bé này, sao cứ nghĩ lắm thế hả?”

Nàng lắc đầu.

“Lúc ngươi đến đây, sư phụ nói công phu ngươi chẳng tiến bộ vì tâm tư quá nặng, tự mình làm hẹp đường đi.”

“Ta không tin, còn cãi lại, nói ngươi hiền lành nhất, nghe lời nhất.

Hồi nhỏ bệnh nặng không nói được, ta nghịch ngợm nhét hạt sen đắng vào miệng ngươi, lừa nói đó là kẹo, ngươi cũng ngoan ngoãn ăn.”

Phùng Vận thả tay xuống, nhéo mũi ta một cái:

“A Hảo, hồi đó ngươi chỉ là một đứa trẻ bệnh tật, không nói năng được thôi.”

“Bao nhiêu năm rồi, ngươi vẫn cứ tự dằn vặt bản thân như vậy sao?”

Mi mắt ta cay xè, phải mím môi lại để không bật khóc.

Bấy lâu nay, bị sức mạnh của “cuốn sách” khống chế, ta luôn lấy đó làm cớ để đổ lỗi:

— Tất cả là tại vận mệnh.

— Là vận mệnh khiến ta hại tiểu thư.

— Là vận mệnh làm ta học võ không xong.

— Là vận mệnh khiến ta không thể báo thù cho cha mẹ.

Nhưng… thật sự chỉ tại vận mệnh thôi ư?

Trong sâu thẳm lòng ta,

chẳng lẽ chưa từng có—

một chút xíu nào đó mong muốn trốn chạy, sống tạm bợ qua ngày?

Vì sợ hãi, nên ta mới luôn mong cái gánh nặng báo thù kia có thể để những anh hùng khác gánh thay.

Tự an ủi mình chỉ là một nhân vật nhỏ bé, mặc cho số phận tùy ý xô đẩy.

Sư phụ từng nhìn ra điều ấy, nên thường nói với ta:

“Con tuy bệnh nhiều từ nhỏ, nhưng thiên tư không phải không có.

A Hảo, học võ kỵ nhất là lòng hẹp.

Nếu tự xem nhẹ bản thân, thì đường võ học cũng sẽ dừng lại ở đó.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)