Chương 6 - Giữa Đám Đông Khó Nói
Hai người hoàn toàn không thèm để ý đến hoàn cảnh, lao vào cào cấu nhau giữa sảnh tiệc, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn và nhục nhã.
Các khách mời xung quanh đều ngỡ ngàng, có người lén rút điện thoại ra quay video, có người lại lùi ra xa vì sợ bị liên lụy.
Cố Thần vừa nãy còn hùng hổ cũng mất hết khí thế, đứng im tại chỗ òa khóc,
Nước mắt nước mũi lem luốc khắp mặt, nhưng không dám gào to, chỉ sợ hãi đứng đó, trông như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Ngay lúc hai người họ đang ẩu đả đến mức không kiềm chế được, cánh cửa đại sảnh bỗng bị đẩy ra.
Vài cảnh sát mặc đồng phục bước vào, sĩ quan dẫn đầu quét mắt một vòng, nghiêm giọng hỏi:
“Chúng tôi nhận được tin báo, ở đây có người cố ý gây thương tích và gây rối trật tự công cộng. Ai là Cố Minh Thành? Ai là Tô Vi Vi?”
8
Cố Minh Thành và Tô Vi Vi đồng thời sững người.
Cố Minh Thành vội vàng chỉnh lại cà vạt bị kéo lệch:
“Đồng chí cảnh sát, đây chỉ là hiểu lầm thôi… Ba, ba nói giúp con một tiếng đi!”
Cảnh sát không chút biểu cảm, lấy còng tay ra:
“Nói giúp cũng vô ích. Là hiểu lầm hay không, về đồn nói rõ.”
Thư ký bước lên một bước, bình tĩnh nói:
“Thưa cảnh sát, tôi là người báo án. Tôi sẽ về đồn phối hợp lấy lời khai.”
Ba tôi không thèm liếc mắt, chỉ dặn thư ký:
“Phối hợp điều tra đầy đủ, chứng cứ cần gì thì cung cấp hết, không được thiếu một chi tiết.”
Dưới ánh mắt bàng hoàng của mọi người, Cố Minh Thành và Tô Vi Vi bị còng tay, áp giải rời khỏi sảnh tiệc.
Cố Thần vẫn đứng nguyên tại chỗ, nước mắt nước mũi lem nhem đầy mặt, không còn dám la hét nữa,
Chỉ rụt rè đứng đó, trông như một đứa trẻ bị cả thế giới vứt bỏ.
Phó tổng Trương chợt nhớ đến những lời mình đã nói khi nãy, sắc mặt lập tức trắng bệch như tro tàn.
Ông ta “bịch” một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt tôi, giơ tay tự tát mình hai cái thật mạnh:
“Cô Đổng, vừa rồi là tôi không biết nhìn người! Là tôi ăn nói hồ đồ! Xin cô rộng lượng bỏ qua cho kẻ ti tiện như tôi!”
“Những lời tôi nói lúc nãy toàn là rác rưởi, cô và tiểu thư đây nhìn qua đã biết xuất thân cao quý, là tôi mù mắt!”
Tôi nhìn bộ dạng xu nịnh đổi trắng thay đen của ông ta, chỉ thấy buồn nôn, quay mặt đi, không buồn nhìn thêm.
Ba tôi chỉ liếc ông ta lạnh lùng một cái, sau đó nhẹ nhàng đón lấy Niệm Niệm từ vòng tay tôi.
Ánh mắt ông tràn đầy xót xa:
“Niệm Niệm ngoan, ông ngoại đưa con đi bệnh viện nhé.”
Sau vài ngày tĩnh dưỡng ở bệnh viện, sắc mặt của Niệm Niệm đã khá hơn nhiều,
Nhưng tinh thần vẫn còn uể oải, thường xuyên giật mình tỉnh giấc giữa đêm. Tôi cũng luôn ở lại bệnh viện để chăm sóc con.
Người bị lôi ra trước tiên trong vụ việc hôm đó là Tô Vi Vi, vì vậy Cố Minh Thành nhanh chóng được tại ngoại.
Rất nhanh sau đó, Cố Minh Thành xuất hiện trước cửa phòng bệnh, tay cầm một giỏ trái cây tinh xảo,
Và một bó hoa baby màu hồng – loài hoa mà con gái yêu thích nhất.
Anh ta mặc áo sơ mi và quần âu đơn giản, cằm lún phún râu xanh,
Quầng thâm dưới mắt rõ rệt, trông cả người tiều tụy đi không ít.
Anh ta đứng ngoài cửa, giọng nói dè dặt và dò xét:
“Vợ à, Niệm Niệm, anh đến thăm hai mẹ con đây.”
Niệm Niệm lúc đó đang tựa trong lòng tôi đọc sách, vừa trông thấy Cố Minh Thành, đôi mắt khẽ sáng lên, khẽ gọi:
“Ba…”
Tôi nhìn ra, Niệm Niệm dù vẫn còn sợ, nhưng sâu trong lòng vẫn luôn khao khát tình cảm của người cha.
Cố Minh Thành như được đại xá, vội bước vào, đưa bó hoa đến trước mặt con bé:
“Bé cưng, con thích không? Ba nhớ con thích nhất là hoa baby màu hồng mà.”
Niệm Niệm nhận lấy bó hoa, khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt lại có phần né tránh.
Cố Minh Thành lại lấy từ túi ra một hộp bánh tráng miệng tinh xảo, giọng dỗ dành:
“Ba còn mang đến món pudding xoài con thích nhất nữa đấy. Gia Ngọc, anh mua ở tiệm em hay đến đấy.”
Tôi ngồi một bên, không nói gì.
Chuyện lần trước suýt làm sụp đổ cả thế giới quan của con bé, tôi không muốn để nó bị tổn thương thêm lần nữa.
Nửa tháng sau đó, Cố Minh Thành gần như ngày nào cũng đến bệnh viện.
Lúc thì mang đồ ăn, lúc thì mang đồ chơi, có khi chỉ lặng lẽ ngồi bên giường trò chuyện với Niệm Niệm.
Anh ta không còn nhắc đến Tô Vi Vi và Cố Thần, như thể buổi hỗn loạn hôm đó chưa từng xảy ra.
9
Thấy tôi không phản ứng gay gắt như trước, Cố Minh Thành liền thăm dò:
“Gia Ngọc, anh biết mình đã phạm phải lỗi lầm không thể tha thứ. Nhưng xin em, vì Niệm Niệm, hãy cho anh một cơ hội nữa… được không?”
Niệm Niệm vẫn còn ở đó, tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ gọt táo.
Nhưng điều đó lại khiến Cố Minh Thành thắp lên hy vọng.
Từ hôm sau, hoa tươi, quần áo, trang sức lần lượt được gửi tới.
Không lấy thì phí, tôi nhận hết.