Chương 4 - Giữa Bão Tình Yêu
15
Trở lại nơi quen thuộc, tôi không biết xấu hổ mà ỷ vào uy của sếp trong công ty.
Giờ không còn như trước, ngày xưa tôi là chó của Thẩm Hách, giờ Thẩm Hách là chó của tôi.
Chỉ cần tôi ho một tiếng, Thẩm Hách sẽ mắng nhân sự vì cho rằng văn phòng quá nhiều formaldehyde.
Gió xoay chiều, tôi làm vua núi.
Nhưng lần này quay lại, Thẩm Hách giao cho tôi một nhiệm vụ khó khăn: tìm ra nội gián.
Trời biết công ty có đến 1800 người, tôi đi đâu mà tìm nội gián đây.
Nhưng Thẩm Hách dường như rất tự tin vào tôi, đưa cho tôi một đống tài liệu dày cộp để từ từ nghiền ngẫm.
“Tôi đã từng thấy khả năng giảng dạy của em rồi, Trần Hảo, thực ra em rất giỏi.”
“Cả công ty này tôi chỉ tin tưởng em.”
Thẩm Hách và bố anh ta bề ngoài hòa thuận nhưng trong lòng lại âm thầm muốn kéo đối phương xuống.
Vì chuyện ông ta nhiều lần vứt bỏ bạn gái của mình, Thẩm Hách đã bực bội từ lâu.
Huống chi ông ta lại cho rằng mình còn khỏe mạnh, có thể nắm quyền thêm hai mươi năm nữa.
Trong số 40 người bị sa thải lần trước, có hơn một nửa là họ hàng xa chỉ ăn không ngồi rồi.
“Gã tệ hại, kẻ trèo cao, dùng tài nguyên của mẹ tôi để nuôi người của ông ta.”
“Không dễ thế đâu.”
Hóa ra tôi nghĩ nhiều rồi, tôi lại thật sự nghĩ rằng Thẩm Hách vì theo đuổi tôi không thành nên mới trút giận lên nhân viên.
…
May mà tôi có kinh nghiệm nhớ tên nhiều năm, chẳng mấy chốc tôi đã nghiền ngẫm xong tập tài liệu dày cộp.
Cứ tưởng đây là câu chuyện tranh đấu cung đình, ai ngờ là mấy kẻ thân thích nghèo nàn làm càn.
Quan hệ lằng nhằng hỗn loạn tôi chỉ nhìn qua là hiểu hết.
Thẩm Hách đúng là đồ ngốc, cứ để họ tác oai tác quái nhiều năm như vậy.
Khi tôi đã thu thập đầy đủ bằng chứng về việc những người đó ăn hối lộ và biển thủ công quỹ, chuẩn bị đến báo công với Thẩm Hách, anh ta lại nhìn tôi chăm chú, đầy nghiêm túc hỏi, “Em thấy không, thực ra cũng không khó đúng không?”
Ý gì đây?
“Trần Hảo, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.”
“Tôi từng nói không muốn kết hôn, không phải vì không muốn cưới em, mà là vì hôn nhân của bố mẹ tôi quá thất bại.”
“Hôn nhân của họ tràn ngập lợi ích, khiến tôi từng nghĩ rằng hôn nhân chỉ là sự trói buộc giữa hai cá thể độc lập.”
“Nói tôi sợ hôn nhân, không bằng nói rằng tôi sợ có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc.”
“Nhưng tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu người đó là em, có vẻ tôi cũng không sợ đến thế.”
Lời tỏ tình dài dòng của Thẩm Hách làm tôi sững sờ, anh ta nói rằng tôi đã từng phàn nàn về ân oán nhà giàu mỗi ngày.
Vì thế, anh cố ý phơi bày mọi thứ để tôi nhìn thẳng vào.
Lời tỏ tình này khiến tôi bối rối.
Thấy tôi im lặng, Thẩm Hách sốt ruột, “Trần Hảo, em thích tôi mà.”
16
Thẩm Hách nói đúng, nếu không thích anh ta, sao tôi lại đến Thẩm Thị ứng tuyển.
Và càng không thể làm “chó” cho anh ta suốt năm năm.
Nhưng anh ta nói thẳng ra thế này khiến tôi có chút ngại ngùng.
“Không sao, anh biết sức hút của mình mà.”
Tôi trợn mắt, đúng là một tên đàn ông tự luyến.
Sau hôm đó, công ty có một cuộc cải tổ lớn, những người có năng lực đều được giữ lại.
Còn những kẻ chỉ dựa vào quan hệ để tồn tại qua ngày thì đều bị sa thải.
Nhìn bảng chi phí bồi thường do kế toán đưa lên, tôi đau lòng trước từng khoản trợ cấp thôi việc.
Biết thế, tôi cũng xin trợ cấp thôi việc cho rồi.
Thẩm Hách cười mắng tôi không có chí lớn, “Làm bà Thẩm của anh chẳng phải còn nhiều hơn số đền bù đó sao?”
Tôi lắc đầu, chỉ có tiền vào tay mới là của tôi.
Nếu không, mọi thứ đều là lời nói suông.
Nhưng tôi đã đánh giá cao trí thông minh của Thẩm Hách, anh ta tưởng tôi đang ám chỉ.
Tối hôm đó, anh ta mang sổ đỏ và hợp đồng chuyển nhượng đến nhà tôi.
“Ký tên vào, tôi sẽ vô gia cư đấy, Trần Hảo, em phải chịu trách nhiệm.”
Tôi sững người, “Thế thì tôi không ký.”
“Tại sao?” Mặt Thẩm Hách tối sầm lại.
Trời ơi, sao có người từ chối nhận tiền mà còn tức giận thế này.
Tôi quyết định đối đầu với tên tư bản đáng ghét này.
“Tại sao à? Tôi lấy nhà anh làm gì, vài hôm nữa tôi về quê rồi.”
Không biết câu nào đã chạm vào nỗi đau của Thẩm Hách, anh ta bỗng nhảy dựng lên như con chó vừa nuốt phải pháo.
“Hả? Em vẫn muốn về kết hôn đúng không?”
Nói rồi, anh ta đập điện thoại xuống trước mặt tôi, “Gọi cho tên tình nhân đó của em đi.”
Tôi yếu ớt nhắc anh ta rằng, trong mắt vị hôn phu của tôi, anh mới là người thứ ba.
Thẩm Hách tức đến mức phải uống ba cốc nước lọc mới bình tĩnh lại được.
“Chúng ta không phải đã thỏa thuận xong chuyện công ty thì tôi được về quê sao?”
Thẩm Hách nhìn tôi như nhìn một kẻ ngốc, “Đó chỉ là kế hoãn binh để dụ em về thôi.”
Anh nói rằng mấy tên vô tích sự này chẳng có gì khó xử lý.
Bộ dạng tiều tụy là cố tình diễn để khiến tôi thương và quay về.
Tức giận, tôi định rời đi ngay trong đêm, thì Thẩm Hách lại bắt đầu chuyển sang chế độ mặt dày.
“Em có thể về, nhưng phải đồng ý yêu tôi, mỗi tuần tôi sẽ về thăm em hai lần.”
Không đời nào, tôi từ chối.
Thẩm Hách ngay lập tức gọi cho bốn trợ lý khác, “Mười phút, điều tra gã tình nhân của Trần Hảo.”
…
Bốn trợ lý đúng là sinh viên xuất sắc, chỉ năm phút đã moi được từ miệng bạn thân của tôi rằng chuyện kết hôn chỉ là cái cớ để tôi từ chức.
Thẩm Hách nghe xong, mặt biến từ xanh sang đỏ.
Tôi ngại ngùng chuẩn bị đóng cửa đi ngủ, thì cánh cửa bị một chân chắn lại.
Thẩm Hách kéo tôi vào lòng, tôi càng giãy giụa, anh càng ôm chặt.
“Chết tiệt, Trần Hảo, tôi vừa ghen chết đi được, em dỗ dành tôi đi.”
17
Cuối cùng tôi cũng không thoát khỏi sự mê hoặc của nhan sắc và tiền bạc, trở thành bạn gái của Thẩm Hách dưới sự dỗ ngọt của anh.
Nghe tin này, các đồng nghiệp cũ đến chúc mừng rôm rả.
“Tưởng cô nói đùa về việc làm bà Thẩm giàu có thôi chứ ha ha.”
Tôi giả vờ bẽn lẽn, “Các cậu cũng biết đấy, sức hút của tôi trước giờ là không thể cưỡng lại.”
“Tổng giám đốc cũng không ngoại lệ.”
Thẩm Hách bên cạnh cười cưng chiều không ngớt.
Tối đó tôi lôi ra cuốn sổ ghi thù của mình từ thời còn đi làm, đòi anh thay tôi báo thù.
“Tiểu Vương cho cá trong công ty của tôi ăn đến chết.”
“Tội ác tày trời.”
“Tiểu Lý nghe chuyện tám của tôi mà đến khi có chuyện lại không kể lại cho tôi một câu nào.”
“Tội đáng trừng phạt.”
“Tiểu La uống trộm cà phê tôi pha cho anh.”
“Trừ lương của cô ta!”
Thẩm Hách nghe với vẻ thích thú như một quan tòa, thỉnh thoảng còn muốn thêm tội cho họ.
Thấy thế tôi lại sợ mình trở nên quá nhỏ mọn, dứt khoát đóng sổ lại và bắt đầu trò chuyện với anh.
“Thẩm Hách, anh thích em từ khi nào?”
Lần tỏ tình trước đó, tôi đã sớm nói cho Thẩm Hách rằng tôi thích anh từ lần đầu gặp.
Nhưng anh chưa bao giờ nói mình bắt đầu thích tôi từ khi nào.
Thẩm Hách bỏ đi vẻ cợt nhả thường ngày, chăm chú nhìn vào mắt tôi rồi nói.
“Nếu em bắt tôi nói một thời điểm cụ thể, thực ra tôi cũng không rõ.”
“Nhưng có lẽ từ khi tôi nhớ tên em, tôi đã biết em khác với những người khác rồi.”
Miệng lưỡi Thẩm Hách đúng là ngọt ngào, may mà tôi lại thích kiểu này.
Ngoại truyện 1
Khi phát hiện biệt danh “Cây ớt nhỏ” trong nhóm công ty, Thẩm Hách tức đến suýt nghẹn.
“Rốt cuộc là ai trong công ty đã lan truyền tin đồn tôi là cây ớt nhỏ?”
Tôi yếu ớt lên tiếng, ngoài tôi ra thì còn ai vào đây nữa.
Mặt Thẩm Hách biến hoá đủ màu như đèn giao thông.
Tôi đường hoàng đáp lại, “Ai bảo hôm đó anh với em uống say xong làm chuyện đó, hôm sau em tỉnh dậy lại chẳng cảm giác gì.”
“Khoan đã, Thẩm Hách, anh không phải là… không được đấy chứ?”
Dù rất thích anh ấy, nhưng đây là chuyện cả đời.
Nói sớm để sớm rõ ràng, không thể để anh ấy làm lỡ dở cuộc đời tôi được.
Thẩm Hách tức đến mức “giày vò” tôi tận ba lần, tôi còn nghi ngờ anh ấy uống thuốc.
Sau đó, khi cảm giác nhức mỏi khắp người trỗi dậy, tôi nhanh chóng nhận ra – thì ra lần trước chúng tôi hoàn toàn chưa làm gì.
“Tất nhiên là không rồi!”
Hả?
Mặt Thẩm Hách đỏ ửng vì xấu hổ, vẻ ngượng ngùng không chịu nổi, “Lần đó là lần đầu của anh mà.”
Ngoại truyện 2
Gần đây, Thẩm Hách có nhiều tiệc tùng, về nhà ngày càng muộn.
TikTok cứ liên tục gợi ý cho tôi video “Chồng không về nhà, vợ phải làm sao”.
Tôi bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch bắt gian.
Nếu chuyện này là thật, Thẩm Hách nhất định phải bồi thường cho tôi một khoản tiền lớn.
Ai ngờ thám tử tư lại giúp tôi tìm ra được địa điểm cầu hôn mà Thẩm Hách chuẩn bị.
Biết trước bất ngờ mà bạn trai sắp dành cho mình, đến lúc đó làm sao diễn cho giống như không hay biết gì đây?
Dù đã có chuẩn bị tâm lý, tôi vẫn khóc như mưa tại buổi cầu hôn.
Chiếc nhẫn kim cương to quá, nghe nói kim cương không có đáng tiền mấy.
Hu hu hu, lãng phí quá.
Hu hu hu, nhưng mà nhẫn đẹp quá.
Tối đó, tôi nằm trên giường, cẩn thận vuốt ve chiếc nhẫn nghe nói phải tốn ba mươi triệu mới đặt làm được, còn Thẩm Hách bên cạnh ngủ say như lợn.
Tôi khẽ ghé sát vào tai anh thì thầm, “Thẩm Hách, em yêu anh.”
Người vẫn đang ngủ say bỗng giật mình ngồi bật dậy, xoay người nói, “Cái tai bên này cũng muốn nghe.”
Nể mặt chiếc nhẫn, tôi lặp lại câu đó một lần nữa.
Ai ngờ anh lại được đằng chân lân đằng đầu, bắt đầu chỉ vào mắt, mũi, miệng, tay, chân.
“Tất cả bọn nó đều chưa nghe thấy, lỡ chúng ghen tị rồi đình công thì sao.”
“Tất nhiên là không!”
Ngày tháng còn dài, em yêu anh, sẽ từ từ nói cho anh nghe.
-Hết-