Chương 5 - Giữa Bão Dư Luận

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Những lời của nhân viên phòng dân chính như mọc cánh, chỉ sau một đêm đã lan khắp các tòa nhà.

Bốn trăm hai mươi bảy ngàn.

Con số đó như một con dao treo lơ lửng trên đầu mọi ông bà cụ trong khu.

Những người từng la hét lớn nhất, giờ lại không dám ngẩng đầu lên.

Ông Cảnh hoàn toàn trở thành chuột chạy qua đường, vừa ra khỏi cửa đã bị người ta chỉ trỏ:

“Chính là ông ta đó! Dẫn đầu gây rối, đem lòng tốt của chị Lâm ra giẫm đạp!”

“Cháu gái mình tung tin thất thiệt, ông còn hùa theo, đúng là hồ đồ!”

“Giờ hay rồi, bếp ăn đóng cửa luôn, ông hài lòng chưa? Hại người hại mình!”

Trước cửa nhà ông Cảnh, có người còn dùng sơn đỏ xịt lên bốn chữ to: “VÔ ƠN BẠC NGHĨA”.

Suốt mấy ngày liền, ông ta không dám bước ra khỏi nhà.

Còn Tề Mạn, kết cục của cô ta còn thê thảm hơn.

Video “vạch trần công lý” của cô ta bị cư dân mạng phẫn nộ chụp lại, đặt cạnh kết quả điều tra của phòng dân chính, cắt ghép lại thành video mới.

Tiêu đề còn chói mắt hơn:

#Hotgirl mạng bịa chuyện vì view, ép đóng cửa bếp ăn từ thiện#

#Phiên bản đời thực của ‘Nông dân và con rắn’: Bỏ 42 vạn, bị chửi cho ăn cám heo#

Chỉ sau một đêm, từ “thiên sứ công lý”, cô ta trở thành đồng nghĩa của cụm từ ‘hotgirl thất đức’.

Phần bình luận từ một chiều tung hô, biến thành một chiều mắng chửi:

“Buồn nôn! Loại người thế này mà cũng làm hotgirl? Vì view mà bán rẻ cả liêm sỉ!”

“Kiến nghị cấm vĩnh viễn! Loại độc hại cho xã hội!”

“Thương chị Lâm quá… người tốt mà cũng bị chĩa súng vào đầu sao?”

“Tung info con nhỏ này đi! Cho nó chết luôn ngoài đời thật!”

Tài khoản của Tề Mạn chỉ trong một ngày đã bị cư dân mạng báo cáo đến mức bị khóa.

Tất cả các nhãn hàng từng hợp tác quảng cáo với cô ta đều lần lượt gửi văn bản hủy hợp đồng, yêu cầu cô ta bồi thường thiệt hại danh tiếng thương hiệu.

Nghe nói, cô ta và ông nội – người “nghiện làm đại diện công lý” – đã cãi nhau long trời lở đất trong nhà.

Còn những ông bà già từng vẫy cờ reo hò, chê cái này, ghét cái kia thì cuối cùng cũng nếm được quả đắng.

Bếp ăn đóng cửa, họ lại phải quay về những ngày xưa vất vả.

Hoặc là tự mình lết từng bước một đến chợ cách vài cây số, chen chúc giữa đám đông, rồi xách túi rau nặng trĩu trở về.

Hoặc là làm phiền con cái, vốn bận túi bụi cả ngày.

Chẳng bao lâu, một đợt “bạo lực mạng mới” lặng lẽ bùng nổ trong từng nhóm chat gia đình.

Chỉ là lần này, nạn nhân bị mắng chửi lại chính là họ.

“Ba! Hôm nay lại quên tắt bếp? Cả bếp toàn khói! Ba định đốt nhà đấy à?!”

“Mẹ! Con đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng ăn đồ ăn thừa! Hôm nay lại đau bụng nữa đúng không? Con đâu có thời gian đưa mẹ đi viện mỗi ngày!”

“Ông ơi, con đặt đồ ăn ngoài cho ông rồi mà, sao ông lại không ăn? Nhất định phải xuống dưới nhà ăn mấy món chiên xào mặn chát đó à?”

“Bà nội à, con thật sự không có thời gian nấu ăn cho bà đâu. Con làm tăng ca tới 9 giờ mới về, về tới nhà là nằm vật luôn rồi! Bà không thể tự nấu gói mì ăn tạm sao?”

Lời than phiền, trách móc, cáu gắt của con cái – còn đau đớn hơn bất kỳ lời chửi rủa nào trên mạng.

Lúc ấy, họ mới chợt nhớ ra bếp ăn Ánh Chiều Tà quý giá đến nhường nào.

Nhớ tới những bữa cơm chỉ 5 hào nhưng có thể ăn được miếng thịt kho nóng hổi, mềm nhừ đậm vị.

Nhớ tới những bộ bàn ghế trong bếp ăn lúc nào cũng sạch sẽ tinh tươm, nhớ đầu bếp Lý luôn tươi cười niềm nở.

Nhớ đến chị chủ Lâm luôn nở nụ cười hiền hỏi họ: “Hôm nay ăn có hợp khẩu vị không ạ?”

Nhưng mà…

Tất cả… đã không còn nữa.

Cánh cửa bếp ăn, bị một ổ khóa to khóa chặt.

Trên cửa dán một tấm bảng hiệu mới tinh:

—— “Phòng mạt chược Lạc Tiêu Dao”.

Phía dưới còn có dòng chữ nhỏ: Thuê theo giờ: 20 tệ/giờ. Làm thẻ hội viên giảm 20%. Trà và bánh ngọt tính phí riêng.

Những quy tắc thương mại lạnh lùng, đã thay thế hoàn toàn cho sự tử tế và ấm áp năm nào.

Sự hối hận như cỏ dại, âm thầm lan rộng trong lòng từng cụ già.

Cuối cùng, cũng có người ngồi không yên.

Sáng thứ Bảy, chuông cửa nhà tôi vang lên.

Tôi ra mở cửa, ngoài kia là vài gương mặt quen thuộc.

Toàn là những người từng ăn ở bếp ăn.

Người đứng đầu không ai khác, chính là dì Tiền.

Tôi còn nhớ dì ấy.

Chồng dì từng phẫu thuật tim cách đây hai năm, tôi là người nhờ quan hệ tìm bác sĩ giỏi nhất, còn lặng lẽ đưa phong bì hậu tạ.

Khi bếp ăn khai trương, dì ấy là người đầu tiên tới đăng ký làm thẻ.

Nhưng hôm đó tại bếp ăn, dì lại là người hùa theo ông Cảnh, chê món ăn nhiều dầu mỡ.

Lúc này đây, trên tay dì xách một giỏ trái cây, khuôn mặt cố gắng nở một nụ cười vừa lấy lòng vừa gượng gạo.

“Chị… chị chủ Lâm bọn tôi… bọn tôi tới thăm chị một chút.”

Những người phía sau dì cũng rối rít phụ họa:

“Phải đó chị Lâm hôm đó là bọn tôi không đúng. Người già rồi, lẩm cẩm. Chị đừng chấp bọn tôi.”

“Bọn tôi đến xin lỗi chị! Chị rộng lượng tha thứ cho tụi tôi đi!”

Tôi dựa lưng vào khung cửa, nhìn họ bằng ánh mắt lạnh nhạt, không cảm xúc.

“Không cần xin lỗi. Các người đâu có làm gì sai.”

“Người ta thì hướng lên cao, nước thì chảy xuống thấp. Ai mà chẳng muốn sống tốt hơn, muốn ăn hải sản, muốn được xoa bóp chân tay? Chuyện đó là quá đỗi bình thường.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)