Chương 1 - Giọng Nói Từ Phòng Bên

Tên đàn ông này đúng là giỏi lật mặt — trước mặt tôi đóng vai nghèo suốt năm năm, giờ thì vung tiền như rác chỉ để bịt miệng tôi.

“Thời Di, nước ép em thích nhất đây.” – Cố Diễn bước đến, mặt đầy vẻ nịnh nọt.

“Cảm ơn chồng yêu~”

Tôi ngọt ngào đáp lại, nhưng trong đầu đang âm thầm tính toán xem chuyến đi này anh ta đã ném ra bao nhiêu tiền.

Xấp xỉ nửa triệu tệ.

Tôi cố ý tỏ ra ngây thơ hỏi anh: “Đi du lịch mà tiêu nhiều tiền thế, không lẽ anh biến thành con nhà giàu rồi à?”

Anh ta chỉ cười gượng, nói lần này dự án thành công nên được sếp thưởng lớn.

Ngay cả khách sạn lần này cũng là “công ty tài trợ”.

Tôi chẳng buồn vạch trần, chỉ tiếp tục tận dụng cơ hội bắt anh ta mua cái này cái kia.

Trên đường về khách sạn, tôi giả bộ như vô tình hỏi:

“À này, anh với Lâm Vi Vi thật sự chấm dứt rồi chứ?”

Cơ thể Cố Diễn hơi cứng lại, rồi nhanh chóng vòng tay ôm lấy vai tôi.

“Dĩ nhiên, anh thề sẽ không bao giờ liên lạc với cô ta nữa.”

Tôi tựa vào ngực anh ta, tay lén bật ghi âm trong túi xách.

“Vậy… cô ta có biết anh đi Bali với em không?”

“Không đâu! Anh chẳng nói với bất kỳ ai cả!” – Cố Diễn quả quyết.

Tôi suýt bật cười thành tiếng.

Tối qua tôi đã lén xem điện thoại của anh ta, tin nhắn mới nhất với Lâm Vi Vi vẫn còn nằm trong máy:

【Yên tâm đi, anh chỉ đang dỗ dành cô ta thôi. Chuyện này hơi phiền, chờ về nước rồi anh sẽ tìm cách “giải quyết” cô ta.】

Giải quyết tôi? Từ lừa tình chuyển sang mưu sát rồi cơ đấy?

Quả đúng như tôi dự đoán, sau khi về nước, Cố Diễn như biến thành một con người khác.

Anh ta bắt đầu lén kiểm tra điện thoại tôi, theo dõi từng bước đi của tôi.

Nhưng tôi vẫn tỏ ra vô tư, tiếp tục diễn vai một cô vợ ngây thơ, si tình, đang mong chồng hồi tâm chuyển ý.

8

“Tối mai em phải đi thử phòng ở khách sạn XX đúng không?” – một tối nọ, Cố Diễn bỗng dưng hỏi.

Tôi không rõ anh ta lại định giở trò gì, chỉ gật đầu cho qua.

Cố Diễn không nói thêm gì, chỉ dặn tôi ngày mai trời lạnh nhớ mặc ấm một chút.

Nhưng trong lòng tôi cứ thấy bất an.

Cho đến khi tôi đánh giá xong khách sạn và trở về công ty, bất ngờ bị gọi vào văn phòng.

“Giang Thời Di, cô ăn tiền hoa hồng của khách sạn cũng giỏi đấy.”

Trưởng phòng Vương ném một tập hồ sơ xuống bàn trước mặt tôi.

Bên trong là bản sao kê chuyển khoản từ người phụ trách khách sạn vào tài khoản của tôi.

Tôi cụp mắt, bình tĩnh nói: “Tôi hoàn toàn không biết chuyện này.”

“Đừng giả bộ nữa. Bằng chứng rành rành, cô muốn tự nghỉ hay để công ty kiện cô?”

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt trưởng phòng Vương. Trong mắt ông ta là vẻ đắc ý, như thể đã nắm chắc phần thắng.

Tôi không tranh cãi thêm, chỉ đứng dậy, mở cửa phòng làm việc.

“Các anh chị đồng nghiệp vào đây một chút, giúp tôi phân xử chuyện này.”

Trưởng phòng Vương biến sắc, định ngăn lại, nhưng tôi đã nhanh chóng rút điện thoại ra và bật đoạn ghi âm.

【Tổng giám đốc Lâm theo chỉ thị của ngài, tôi đã để người của khách sạn chuyển tiền vào tài khoản của Giang Thời Di. Chuyện này người ngoài không ai biết đâu.】

【Làm tốt lắm, việc thành công rồi sẽ có phần của cậu.】

Giọng nói trong bản ghi âm là của Lâm Vi Vi và trưởng phòng Vương, rõ rành rành.

Sắc mặt ông ta lập tức trắng bệch.

“Tôi còn có cái này nữa.” – tôi rút ra bản sao kê ngân hàng – “Tôi đã chủ động điều tra, chứng minh khoản tiền kia được chuyển vào tài khoản tôi mà tôi không hề hay biết. Tôi cũng đã báo cảnh sát rồi.”

Muốn chơi trò bẩn với tôi à? Hai người đó còn non và xanh lắm.

Tôi cứ nghĩ sau vụ này, bọn họ sẽ biết điều mà rút lui.

Không ngờ sau khi gài bẫy thất bại, Lâm Vi Vi và Cố Diễn lại càng trở nên điên cuồng hơn.

9

Hôm đó, tôi vừa định lái xe đi làm thì lúc khởi động xe, cảm giác có gì đó không ổn.

Đúng lúc ấy, từ tiệm sửa xe bên cạnh chạy ra một người thợ.

“Em gái xinh đẹp, xe em nghe tiếng động có vẻ không bình thường lắm, để anh xem giúp nhé?”

Tôi nhìn tay anh ta – không hề có vết chai hay dính dầu mỡ.

Dù trong lòng dấy lên nghi ngờ, tôi vẫn tỏ vẻ tin tưởng, đồng ý để anh ta “kiểm tra” xe.

Hắn đưa tôi một cái ghế nhựa, bảo tôi ngồi đợi.

Tôi giả bộ bình thản, ngồi xuống lướt điện thoại như không có chuyện gì.

Nhưng thực ra, tôi đang mở camera giám sát bí mật gắn trong xe để theo dõi.

Quả nhiên, hắn chẳng kiểm tra gì cả, mà đi thẳng tới bộ phận phanh xe.

Tôi lập tức gọi cảnh sát, lưu lại đoạn video làm bằng chứng.

Khi cảnh sát dẫn hắn đi, còn đặc biệt nhắc tôi:

“Cô gái, dạo này nên cẩn thận với những người quanh mình. Có chuyện gì bất thường thì báo ngay cho chúng tôi.”

Tôi chỉ khẽ gật đầu, vì tôi rất rõ — là ai đang muốn lấy mạng mình.

Buổi tối về đến nhà, Cố Diễn đang ngồi trong phòng khách xem TV.

Thấy tôi về, anh ta lên tiếng hỏi: “Sao nay về muộn vậy em?”

“Xe hỏng, mang đi sửa rồi.” – tôi đáp.

“Lỗi gì thế? Có nghiêm trọng không?” – ánh mắt anh ta bắt đầu chột dạ.