Chương 24 - Gỉe Rách Thì Nên Vứt
Vậy mọi người thử đoán xem, mấy món đồ trang sức kia còn ở trong tay Tô Văn hay không?
Đến khi Khương Trì phát hiện ra Tô Văn không thể trả lại được những món đồ kia thì hắn sẽ có phản ứng thế nào? Chắc là vui lắm nhỉ.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình thật ác độc, quả thật mình cũng có thiên phú làm nhân vật phản diện đấy chứ.
Tôi yêu nhân vật phản diện, nhân vật phản diện khiến tôi hạnh phúc quá đi.
Hi hi.
19.
Không lâu sau, Khương Trì đã trở lại.
Hoàn toàn không còn sự hưng phấn vừa nãy, hiện tại hắn chán chường y như con chó bị người ta đánh đuổi.
“Đình Đình, anh…”
“Hoặc là trả đồ hoặc là ngồi tù, không cần cầu xin nữa.” Tôi lạnh lùng cắt đứt lời hắn.
Khương Trì khó xử chần chừ một hồi: “Anh có thể thay Tô Văn bồi thường cho em.”
“Anh bồi thường?” Tôi cười lạnh: “Dùng tài sản chung của vợ chồng để bồi thường cho tôi sao?”
“Vậy em muốn thế nào?” Thấy tôi không chịu buông tha, Khương Trì có chút nóng nảy.
“Chúng ta ly hôn, anh tay không ra khỏi nhà!” Tôi lấy từ trong túi ra tờ giấy ly hôn đã sớm soạn sẵn, gằn từng chữ.
Chuyện cho tới tận lúc này, Khương Trì không ký tên cũng không được.
“Chín giờ sáng mai, mang theo đầy đủ giấy tờ, chúng ta gặp nhau ở cục dân chính!” Tôi vẫy vẫy tờ giấy ly hôn trong tay.
Tôi cũng không phải kẻ ngốc, chỉ ký đơn ly hôn thôi thì có ích lợi gì, hai bên phải trình diện ly hôn mới được.
Muốn đơn xin giảm nhẹ tội thì lấy giấy ly hôn ra mà đổi.
…
Ngày hôm sau, có Khương Trì phối hợp, tôi thuận lợi lấy được giấy ly hôn.
Từ cục dân chính đi ra, Khương Trì liền vội vã cầm đơn xin giảm nhẹ tội rời đi.
Không cần đoán cũng biết, chắc là hắn lại đi tìm Tô Văn báo tin tốt rồi.
Nhìn bóng lưng Khương Trì đi xa, tôi không khỏi lắc đầu, không còn lớp kính lọc ‘tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’, tôi mới phát hiện người tôi yêu suốt mười năm qua lại ngu xuẩn như vậy.
Sao hắn không nghĩ tới vì sao tôi có thể dễ dàng buông tha bọn họ như vậy.
Một giờ, hai giờ…
Tôi nhìn đồng hồ bấm giờ.
20.
“Reng reng reng…”
Điện thoại vang lên, sau khi kết nối, trong điện thoại truyền đến tiếng mắng chửi của Khương Trì.
Tôi đã sống với Khương Trì nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi phải kinh ngạc trước vốn từ vựng chửi rủa của hắn.
Mặc dù bị Khương Trì mắng thậm tệ nhưng tôi không tức giận chút nào.
Nếu tôi đoán không sai, vừa rồi cảnh sát đã cự tuyệt thả Tô Văn ra.
Đương nhiên không phải tôi cố ý nhằm vào bọn họ, chỉ là đôi uyên ương Tô Văn và Khương Trì quá đỗi ngu xuẩn.
Đột nhập vào nhà, trộm cắp tài sản đã thuộc hành vi phạm tội hình sự, cho dù tôi nguyện ý thông cảm cho Tô Văn thì nhiều nhất cô ta chỉ được giảm án vi phạm dân sự, tức là không cần bồi thường tiền.
Chứ không có khả năng được thả ra, không có trách nhiệm dân sự thì vẫn còn có trách nhiệm hình sự, vẫn phải ngồi tù như thường.
“Tôi đã ly hôn với cô rồi, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?” Trong điện thoại, Khương Trì khàn cả giọng hỏi.
“Đương nhiên không đủ.” Nói xong, tôi cúp điện thoại.
Mười năm chứ không phải mười ngày, cũng không phải mười tháng.
Tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi đã bị lãng phí trên người một người đàn ông vốn không yêu tôi, bạn thân nhiều năm của tôi lại coi tôi như một công cụ trả nợ, bồi thường.
Một người tay trắng ra khỏi nhà, một người ngồi tù thôi ư, vẫn còn nhẹ lắm.
Tính toán tốt thời gian, tôi xuất phát đi ‘thăm’ Tô Văn.
Cách song cửa sắt, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Văn có chút mệt mỏi, tóc mái dán lên mặt.
“Hiện tại cô hài lòng chưa?”
Khác với sự phẫn nộ của Khương Trì, Tô Văn có chút suy sụp.