Chương 3 - Giây Phút Cuối Cùng Của Nữ Phụ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chiếc xe tôi gọi đã đợi sẵn bên ngoài.

Một chiếc xe công nghệ màu trắng bình thường.

Tài xế giúp tôi nhét cái túi to vào cốp sau, phát ra tiếng “rầm” nặng nề.

Tang Dĩ tự mình leo lên ghế sau, nép sát vào cửa xe, cố gắng ngồi càng xa tôi càng tốt, mặt quay hẳn ra cửa sổ.

Xe rời khỏi khu biệt thự, hoà vào sự náo nhiệt của thành phố.

Những toà nhà cao tầng dần bị thay thế bằng các khu nhà cũ kỹ, chật chội hơn.

Đường phố hẹp lại, tiếng xe cộ và người qua lại ồn ào, lẫn trong ánh đèn và những bảng hiệu đầy màu sắc bên lề đường, phảng phất hơi thở của cuộc sống bình dân.

Tang Dĩ vẫn không rời mắt khỏi cửa sổ, gương mặt nhỏ nhắn căng cứng.

Khi xe rẽ vào một con ngõ nhỏ hai bên là dãy nhà tập thể cũ kỹ, và dừng lại trước khu dân cư có cái bảng “Tổ ấm ấm áp” màu xám xịt, ánh mắt cuối cùng còn sót lại chút cứng rắn của cô bé cũng sụp đổ hoàn toàn — chỉ còn lại hoang mang và sợ hãi.

“Đến rồi.” Tài xế nói.

Tôi thanh toán rồi xuống xe.

Cốp mở ra, cái túi to nặng chịch. Tôi gồng sức kéo nó ra ngoài.

Tang Dĩ chậm rãi bước xuống, đứng bên lề đường đầy bụi bẩn, nhìn toà nhà sáu tầng xám xịt trước mặt, rồi lại nhìn mấy ông bà lão đang ngồi quạt hương bồ trước cửa tiệm tạp hoá bên cạnh, ánh mắt tò mò nhìn hai mẹ con.

Môi con bé mím chặt, run lên, nước mắt lăn tăn nơi khoé mắt.

“Đây… đây là đâu?” Giọng con bé run rẩy.

“Nhà.” Tôi trả lời gọn lỏn, kéo cái túi đi vào.

“Đi theo.”

Cánh cửa sắt ở lối vào loang lổ vết gỉ sét.

Trong hành lang ánh sáng mờ mờ, tường bong tróc, dán đầy quảng cáo thông cống, mở khoá.

Không khí ẩm thấp, lẫn mùi ẩm mốc và mùi cơm canh quen thuộc.

Tang Dĩ lẽo đẽo theo sau tôi, mỗi bước chân như kéo lê.

Đôi giày da nhỏ xíu tinh xảo phát ra tiếng lách cách rõ ràng trên cầu thang xi măng – con bé nhất quyết không chịu thay đôi giày đó.

Nhà nằm ở tầng năm, mỗi tầng hai căn. Căn đối diện đóng im ỉm.

Tôi lấy chìa khoá mở cửa sắt xanh sẫm, tróc sơn từng mảng.

“Két…”

Một phòng khách nhỏ xíu hiện ra.

Cũ nhưng sạch sẽ.

Gạch lát nền màu be đã sờn, một bộ sofa vải bạc màu, chiếc bàn trà kính, một cái TV đời cũ.

Phòng khách thông với ban công nhỏ, ánh sáng khá ổn.

Bên trái là bếp và nhà vệ sinh, bên phải là hai phòng ngủ.

Chưa đến 60 mét vuông.

So với biệt thự Tây Sơn thì chẳng khác nào chuồng bồ câu.

Tôi kéo cái túi nặng trịch vào giữa phòng khách, mệt đến mức phải thở dốc một hơi.

Tang Dĩ đứng khựng ở cửa, như một bức tượng đá cứng ngắc.

Đôi mắt to đảo qua căn nhà nhỏ hẹp, lạ lẫm và có phần “tồi tàn” này, cuối cùng dừng lại trên người tôi, ánh mắt tràn ngập oán trách và tuyệt vọng.

“Con muốn về nhà…”

Giọng con bé nghẹn lại, không lớn, nhưng như đã dồn hết sức lực còn lại.

“Đây chính là nhà.” Tôi đóng cửa lại, ngăn cách với mùi hành lang và ánh nhìn dò xét từ bên ngoài.

“Không phải! Đây là ổ chuột!”

Con bé hét lên, “Vừa nhỏ vừa xấu! Con muốn về biệt thự! Con muốn tìm ba! Con muốn bà Trương!”

Nó lao đến bên cái túi, đấm đá loạn xạ:

“Đều tại cô! Đều tại cô! Cô là đồ đàn bà xấu xa! Đồ lừa đảo!”

Cái túi bị đá ngã sang một bên, đồ đạc bên trong văng ra lộn xộn.

Tôi không ngăn lại.

Chỉ đi vào bếp, mở vòi nước.

Nước chảy ào ào rửa sạch bụi bẩn trên tay, mang theo chút mát lạnh.

Bếp rất nhỏ, bếp ga cũ kỹ nhưng được lau chùi sáng bóng.

Tôi mở tủ lạnh — trống rỗng, chỉ có vài chai nước suối.

“Làm loạn đủ chưa?” Tôi đóng cửa tủ, quay ra.

Tang Dĩ đã đá mệt, ngồi phệt xuống đất, ôm gối, úp mặt, vai run run.

Một con gấu bông nhỏ rơi ra từ túi, bị con bé siết chặt trong tay đến méo mó.

“Làm đủ rồi thì đứng lên.”

Tôi bước tới, dựng lại cái túi, bắt đầu nhặt đồ rơi nhét vào.

“Nhà nhỏ, đừng vứt đồ bừa.”

Con bé ngẩng phắt lên, mặt đầy nước mắt, ánh mắt sắc như dao:

“Cô lấy tư cách gì mà quản tôi! Cô không phải mẹ tôi! Cô là đồ ăn cắp Cô cướp ba tôi đi rồi lại cướp luôn tôi!”

Tay tôi khựng lại một chút.

“Mẹ là mẹ con.” Tôi nhìn thẳng vào mắt con bé, giọng bình thản.

“Mẹ ruột. Về mặt pháp luật, bây giờ chỉ có mẹ được quyền quản con.

Hoặc… con thử gọi cảnh sát xem, xem các chú ấy đưa con về biệt thự hay đưa con vào trại trẻ mồ côi?”

Rõ ràng ba chữ “trại trẻ mồ côi” làm con bé sợ chết khiếp.

Mặt trắng bệch, ánh mắt độc địa biến thành sợ hãi.

Con bé cắn môi, không dám mắng nữa, nước mắt lại chảy càng dữ.

“Tự thu dọn đồ của mình đi.”

Tôi nhét chiếc váy nhỏ cuối cùng vào túi.

“Bê vào phòng nhỏ kia.

Từ giờ, đó là phòng của con.”

Tôi chỉ vào cánh cửa phòng ngủ nhỏ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)