Chương 5 - Giấy Ly Hôn Và Tai Nạn Bất Ngờ

Tôi đổi số điện thoại, chặn liên lạc của anh và tất cả người nhà anh, tập trung làm việc, cố gắng thích nghi với cuộc sống sau ly hôn.

Dù đôi khi nửa đêm giật mình tỉnh giấc, tim vẫn âm ỉ đau, nhưng thời gian là liều thuốc giảm đau tốt nhất.

Cho đến một tuần sau, cửa căn hộ mới của tôi bị gõ.

Người đứng ngoài cửa khiến tôi tưởng mình hoa mắt.

Giang Lâm.

Anh mặc áo bệnh nhân rộng thùng thình, bên ngoài khoác áo len xám đậm, đầu vẫn băng kín, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẻ yếu đuối bệnh tật đã nhường chỗ cho sự bướng bỉnh đầy cứng đầu.

Anh chống nạng, chân trái vẫn còn bó bột, trông hơi nhếch nhác nhưng dáng đứng vẫn thẳng tắp.

Giang Hoài đứng sau lưng anh, bất lực nhìn tôi, cười gượng xin lỗi:

“Chị Vãn Chu, em xin lỗi. Em không cản nổi… Anh ấy tỉnh lại là đòi đi tìm chị, ai nói gì cũng không nghe, bác sĩ cũng bó tay.”

Tôi đứng chặn ở cửa, không có ý định cho họ vào, lạnh lùng nhìn Giang Lâm:

“Anh tìm tôi làm gì? Giang tiên sinh, chúng ta đã ly hôn, chẳng còn liên quan gì. Mời anh đi cho.”

“Tôi không đi!”

Giang Lâm nhìn tôi, ánh mắt vô cùng cố chấp, như một đứa trẻ bướng bỉnh:

“Tôi không nhớ họ là ai! Họ nói gì tôi cũng không tin! Tôi chỉ nhớ em!”

Anh chỉ vào Giang Hoài, rồi lại chỉ vào tôi:

“Anh ta là em trai tôi? Tôi không nhớ! Nhưng tôi nhớ em! Vãn Vãn! Tôi nhớ đôi mắt của em, nhớ lúc em giận dỗi… Dù rất mơ hồ, nhưng tôi biết rõ, em rất quan trọng với tôi!”

Giọng anh gấp gáp, mang theo một sự quả quyết không cho phép nghi ngờ.

Giang Hoài đứng bên cạnh nói khẽ:

“Bác sĩ nói tình trạng của anh ấy là trí nhớ rời rạc, có thể chỉ giữ lại ký ức ở một giai đoạn nhất định, hoặc cảm xúc mạnh mẽ với một người nào đó… Anh ấy hình như… chỉ nhớ những cảm giác có liên quan đến chị.”

“Cảm giác?” Tôi bật cười, thấy thật chua chát,

“Cảm giác gì? Cảm thấy tôi dễ bắt nạt? Cảm thấy tôi ngu, dễ lừa?”

“Không phải!”

Giang Lâm vội vàng phản bác, vì xúc động mà hơi thở không ổn định, trên gương mặt trắng bệch bắt đầu ửng lên một tầng đỏ kỳ lạ.

“Là… là chỗ này…”

Anh đặt tay lên ngực, ánh mắt nhìn tôi đầy thẳng thắn và mãnh liệt.

“Nhìn thấy em, chỗ này rất đau, rất khó chịu… nhưng lại… lại rất muốn đến gần em.

Vãn Vãn, anh biết trước đây chắc chắn anh đã làm điều gì đó rất tệ, khiến em ghét anh đến vậy.

Nhưng… em có thể cho anh một cơ hội không? Một cơ hội… để làm lại, để bù đắp cho em?”

Ánh mắt anh quá chân thành, quá tha thiết, mang theo sự thẳng thắn đến liều lĩnh của một người mất trí.

Nếu là vài năm trước, có lẽ tôi sẽ bị ánh mắt đó lay động.

Nhưng bây giờ, tôi chỉ thấy nực cười.

“Bù đắp?”

Tôi dựa vào khung cửa, khoanh tay, thản nhiên nhìn anh.

“Giang Lâm anh mất trí nhớ, đầu óc bị va đập, không có nghĩa là mọi chuyện anh đã làm đều có thể xóa sạch.

Những tổn thương anh gây ra cho tôi là thật.

Không phải chỉ cần giả vờ đáng thương là có thể chối bỏ hết được.

Anh quên rồi cũng không sao, tôi sẽ nhắc anh – chính anh là người vứt bỏ tôi trước.

Bây giờ, đến lượt tôi không cần anh nữa. Anh nghe rõ chưa?”

“Anh chưa từng vứt bỏ em!”

Anh gần như hét lên, mắt đỏ hoe, tay cầm nạng siết chặt đến trắng bệch các đốt ngón tay.

“Anh không quan tâm trước đây xảy ra chuyện gì! Anh không nhớ gì cả!

Anh chỉ biết bây giờ nhìn thấy em, chỗ này…”

Anh lại đấm mạnh vào ngực mình một cái.

“Đau đến mức không chịu nổi!

Anh chịu không nổi khi em lạnh nhạt với anh như vậy! Không chịu nổi khi em đẩy anh ra!

Vãn Vãn, anh…”

Chưa nói hết câu, anh đột nhiên ho dữ dội, cả người lảo đảo sắp ngã.

“Anh!”

Giang Hoài hoảng hốt, vội vàng chạy tới đỡ lấy anh.

Giang Lâm ho đến mức cong cả người lại, mặt từ trắng chuyển sang xanh trông vô cùng đau đớn.

Tôi đứng nhìn, mắt lạnh như băng, trong lòng chẳng dậy nổi chút gợn sóng.

Thậm chí còn muốn bật cười – vở kịch bi lụy này, anh ta diễn càng lúc càng đạt.

“Chị Vãn Chu…”

Giang Hoài vừa đỡ Giang Lâm vừa nhìn tôi đầy lo lắng và bất lực.

“Anh ấy vẫn chưa hồi phục, bác sĩ dặn không được kích động…

Chị xem, có thể cho anh ấy vào nhà ngồi một chút được không?

Chỉ một lát thôi! Cho anh ấy uống miếng nước, bình tĩnh lại một chút.”

Tôi nhìn Giang Lâm ho đến không thở nổi, lại nhìn ánh mắt cầu khẩn của Giang Hoài.

Trong hành lang, mấy hàng xóm bắt đầu ló đầu ra hóng chuyện.

Cứ tiếp tục giằng co thì chỉ càng mất mặt.

“10 phút.”

Tôi nghiêng người nhường đường, mặt không cảm xúc.

“Uống nước xong, đi ngay.”

Giang Hoài như được đại xá, vội vàng đỡ Giang Lâm vào, để anh ngồi lên chiếc ghế đôi nhỏ trong phòng khách.

Căn hộ của tôi rất nhỏ, chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, bài trí đơn giản.

Thân hình cao lớn của Giang Lâm ngồi trên chiếc ghế sofa rẻ tiền trông có phần lạc lõng.

Anh vẫn ho khe khẽ, mặt nhợt nhạt, nhưng ánh mắt thì như máy dò, quét khắp căn phòng, cuối cùng dừng lại ở chiếc cốc đặt trên bàn trà – một chiếc cốc sứ tôi dùng đã lâu.

Đó là bộ cốc đôi chúng tôi từng mua khi mới cưới.

Chiếc của anh chỉ dùng một lần rồi bị cất xó, còn tôi vẫn dùng chiếc của mình cho đến bây giờ.

Ánh mắt anh sáng lên, chỉ vào chiếc cốc, giọng có chút vui mừng xen lẫn nghi ngờ:

“Cái này… hình như… tôi có chút ấn tượng?”

Tôi rót ly nước ấm, đặt mạnh xuống bàn trước mặt anh.

Chương 6 tiếp :