Chương 13 - Giấy Ly Hôn Và Tai Nạn Bất Ngờ

Anh thấy mình diễn đỉnh lắm đúng không?

Thấy tôi – Lâm Vãn Chu – là một con ngốc, dễ dàng bị anh lừa gạt trong lòng bàn tay đúng không?”

“Không phải! Vãn Vãn! Nghe anh giải thích!”

Anh ta hoàn toàn hoảng loạn, sự lạnh lẽo và giận dữ lúc trước bị nỗi sợ hãi tột độ lấn át.

Anh ta vô thức đưa tay ra định nắm tay tôi, bị tôi tránh đi đầy ghê tởm.

“Giải thích cái gì?”

Tôi nhìn anh ta lạnh tanh:

“Giải thích là anh hối hận vì đã ly hôn?

Giải thích là Giang thị đang cần một hình ảnh gia đình ổn định để vượt qua khủng hoảng?

Giải thích là anh phát hiện ra Tô Mạn cũng chẳng đáng tin?

Nên anh mới nghĩ ra cái trò bỉ ổi này, tự đạo diễn và diễn xuất một vụ tai nạn mất trí nhớ, muốn lừa tôi – người vợ cũ tội nghiệp – quay lại làm công cụ giữ hậu phương cho anh?”

Từng lời của tôi như dao nhọn cắt toạc toàn bộ lời dối trá và lớp vỏ bọc mà anh ta dày công xây dựng, phơi bày toàn bộ sự tính toán tàn nhẫn, đê hèn nhất trong lòng anh ta dưới ánh sáng mặt trời!

Sắc mặt anh ta chuyển từ trắng sang xanh rồi xám xịt. Môi run rẩy, không nói được một lời, ánh mắt đầy tuyệt vọng vì bị bóc trần và sự lúng túng không thể giấu.

“Giang Lâm tôi nhìn dáng vẻ đó của anh ta mà chỉ cảm thấy buồn nôn, giọng tôi lạnh như băng:

“Anh là người đàn ông hèn hạ và vô liêm sỉ nhất mà tôi từng gặp. Không có thứ hai.”

“Không phải đâu! Vãn Vãn!”

Cuối cùng anh ta cũng tìm lại được tiếng nói, vừa khóc vừa cầu xin tuyệt vọng:

“Anh hối hận rồi! Anh thật sự hối hận rồi! Sau khi ly hôn anh mới nhận ra mình không thể sống thiếu em! Ngày nào anh cũng nhớ em! Anh chịu không nổi những ngày không có em!

Tai nạn… tai nạn là anh nhất thời hồ đồ! Anh sợ! Anh sợ em thật sự không cần anh nữa!

Anh sợ vĩnh viễn không thể theo đuổi lại được em! Anh hết cách rồi mới…”

“Hết cách?”

Tôi ngắt lời anh ta đang gào thét trong điên cuồng, chỉ thấy buồn cười:

“Nên anh mới chọn cách lừa dối?

Dùng trò bẩn thỉu này?

Coi tôi là cái gì? Một con thú cưng gọi dạ bảo vâng của anh?

Hay là một con rối trong kịch bản của Tổng Giám đốc Giang, mặc sức anh giật dây, điều khiển?”

“Không phải! Anh yêu em mà, Vãn Vãn! Anh thật sự yêu em!”

Anh ta gào lên, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, hòa lẫn với nỗi đau và tuyệt vọng:

“Anh biết anh sai rồi! Anh sai đến mức không thể tha thứ! Anh không nên lạnh nhạt với em! Không nên thờ ơ với em! Không nên đề nghị ly hôn! Là lỗi của anh! Em đánh anh, mắng anh đều được! Anh xin em, xin em cho anh một cơ hội nữa! Lần cuối cùng!

Vì… vì tình nghĩa chúng ta từng có, vì…”

Ánh mắt anh ta bất giác rơi xuống bụng tôi – nơi vẫn còn phẳng lì – ánh mắt đầy giằng xé và mong chờ:

“Vì đứa bé này…”

Cuối cùng cũng nhắc đến đứa bé.

Tôi nhìn thấy trong mắt anh ta ánh sáng hy vọng thấp hèn, lại vì “đứa bé” mà nhen lên.

Và ngay khoảnh khắc đó, chút ấm áp cuối cùng trong lòng tôi cũng tắt hẳn.

Tôi từ từ lấy điện thoại từ trong túi ra. Màn hình sáng lên, hiển thị rõ ràng – giao diện ghi âm, thời lượng hơn ba mươi phút.

Từ khoảnh khắc anh ta ngồi xuống, nói câu đầu tiên, ghi âm… đã được bật.

Ngay khi ánh mắt Giang Lâm nhìn thấy màn hình, như thể anh ta vừa thấy ma!

Toàn bộ máu trên mặt rút sạch, chỉ còn lại một màu tro tàn tuyệt vọng!

Cơ thể run bần bật, nếu không phải đang ngồi trên ghế, chắc đã ngã sụp xuống đất.

“Em… em ghi âm lại?!”

Giọng anh ta như vọng ra từ địa ngục, ngập tràn sợ hãi tột cùng.

“Đúng vậy.”

Tôi mỉm cười, nụ cười lạnh đến tê dại:

“Không ghi âm, sao lưu lại được lời ‘thổ lộ chân tình’ của Tổng Giám đốc Giang?

Không ghi âm, làm sao cho thiên hạ biết được đằng sau vở kịch ‘mất trí si tình’ kia, là một kế hoạch bẩn thỉu đến cỡ nào?”

Tôi đứng trước mặt anh ta, bấm nút dừng ghi âm.

Sau đó, từ tốn lưu lại tệp ghi âm, rồi sao lưu lên đám mây.

“Giang Lâm tôi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống anh ta, trong mắt không còn chút ấm áp nào, chỉ còn lại sự lạnh lẽo đến tê dại, “màn kịch của anh, đến đây là kết thúc.

Còn cơn giận của tôi, cũng hả rồi.”

“Trò hề này, đến đây là chấm dứt.”

“Còn đứa bé này…”

Tôi cúi đầu, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc như dao, mang theo một sự tàn nhẫn đầy khoái cảm:

“Tất nhiên là giả.”

“Loại người như anh, cũng xứng làm cha sao?”

“Ầm——!”

Một câu nói như nhát búa cuối cùng, nện thẳng vào những lớp mặt nạ và ảo tưởng còn sót lại của Giang Lâm.

Biểu cảm trên khuôn mặt anh ta hoàn toàn vỡ vụn.

Sốc, kinh ngạc, phẫn nộ vì bị lừa, sự nhục nhã đến cực độ và nỗi tuyệt vọng dìm chết lý trí… tất cả cảm xúc xoắn xuýt, vặn vẹo trên mặt anh ta, rồi cuối cùng tan rã thành một lớp tro xám tĩnh mịch.

Miệng anh ta há ra, nhưng không phát ra nổi một âm thanh nào.

Cơ thể như bị rút hết xương, mềm nhũn ngồi bệt trên ghế.

Ánh mắt vô hồn nhìn tôi, chẳng khác gì một con búp bê rách bị xé toạc, không còn linh hồn.

Anh ta thua rồi.

Thua thảm hại.

Thua đến mức tan tành, không còn gì để níu giữ.

Màn “truy đuổi vợ cũ đầy si tình” mà anh ta tự biên tự diễn, cuối cùng chỉ đốt cháy chính bản thân mình, chôn vùi luôn cả cơ hội cuối cùng để quay đầu.

Tôi cầm túi xách lên, quay người rời đi.

Bước chân dứt khoát, gọn gàng, không chút do dự.

Khi bước tới cửa quán cà phê, tôi dừng lại.

Không quay đầu, chỉ khẽ nói vọng vào khoảng không u ám phía sau, nhẹ nhàng buông một câu – như phán quyết:

“Giang Lâm tôi chúc anh——”

“Sống thật lâu.”

“Để mãi mãi nhớ rằng, chính tay anh đã đánh mất tôi như thế nào.”

Ánh nắng xuyên qua cửa kính rọi xuống người tôi, ấm áp và chói sáng.

Tôi đẩy cửa bước ra, sải bước rời khỏi người đàn ông ngồi bệt trong bóng tối phía sau – kẻ đã hoàn toàn sụp đổ,

Và để lại phía sau một vở kịch độc diễn ngu xuẩn, nực cười.

Ngoài phố xe cộ tấp nập, người người rộn ràng.

Cuộc sống mới của tôi – Lâm Vãn Chu,

Chỉ vừa mới bắt đầu.