Chương 6 - Giày Không Bùn Và Những Bí Mật

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Niệm Niệm dùng bàn tay bé nhỏ, vụng về lau nước mắt cho tôi.

“Con… không đau nữa… con muốn ăn bánh kem dâu…”

Tôi không thể chịu đựng thêm, bật khóc nức nở.

Tôi ở lì trong viện với con ba ngày, đến khi bác sĩ thông báo Niệm Niệm đã qua cơn nguy hiểm, được chuyển sang phòng thường.

Ba ngày ấy, tôi không dám rời nửa bước.

Trong khi đó, Giang Xuyên bắt đầu phản công điên cuồng.

Anh ta thuê đội luật sư giỏi nhất thành phố, quay ngược kiện tôi tội phỉ báng và cố ý hãm hại trong kinh doanh.

Anh ta dùng toàn bộ quan hệ, tung tin đồn thất thiệt lên mạng, biến tôi thành một người đàn bà độc ác vì tranh giành tài sản mà không từ thủ đoạn.

Chỉ trong chốc lát, tôi trở thành cái bia chỉ trích của dư luận.

Các cổ đông công ty cũng bắt đầu gây áp lực, yêu cầu tôi vì danh tiếng công ty mà chấp nhận hòa giải với Giang Xuyên.

Ba mẹ tôi lo đến bạc cả tóc, khuyên tôi nên dừng lại, miễn là giữ được quyền nuôi Niệm Niệm là được.

Ai cũng cho rằng tôi đã thua rồi.

Đến cả tôi… cũng bắt đầu hoài nghi bản thân, liệu có phải tôi quá bốc đồng?

Cho đến một ngày, chú Trần – giám đốc tài chính – đến gặp tôi.

Ông đưa cho tôi một chiếc USB.

“Tổng Giám đốc Tô, đây là toàn bộ tư liệu về các việc làm mờ ám của Giang Xuyên những năm qua.”

“Bao gồm việc anh ta hối lộ quan chức, làm sổ sách giả, trốn thuế, và… cách anh ta cùng đối tác từng ‘xử lý’ những kẻ không chịu nghe lời.”

Ánh mắt chú Trần nghiêm nghị và kiên định.

“Tổng Giám đốc, Giang Xuyên không phải là một kẻ ngoại tình bình thường. Hắn là một con rắn độc — tay đã dính máu.”

“Nếu lần này cô không đánh gục hắn hoàn toàn, đợi hắn gượng dậy được, người chết chính là cô và Niệm Niệm.”

“Trong chiếc USB này, đủ để khiến hắn ngồi tù cả đời.”

Tôi nắm chặt chiếc USB nhỏ bé ấy, lòng bàn tay lạnh toát.

Cuối cùng, tôi đã hiểu rõ — kẻ mà tôi phải đối mặt… là một con quỷ đội lốt người.

Một khi đã lùi bước, đồng nghĩa với con đường chết.

Tôi quay đầu nhìn con gái đang ngủ say trên giường bệnh.

Ánh mắt tôi dần trở nên kiên định, sắc như dao.

Vì Niệm Niệm, tôi không thể thua.

Cũng tuyệt đối — không được phép thua.

9

Tôi trích một phần tài liệu trong USB, ẩn danh gửi đến cục thuế và ủy ban kỷ luật.

Đồng thời, tôi cũng gửi nó cho đối thủ lớn nhất của Giang Xuyên — Chủ tịch tập đoàn Hồng Thịnh, Lý Hồng.

Một cơn bão, âm thầm được nuôi dưỡng sau màn đêm.

Trong khi đó, Giang Xuyên vẫn đang chìm trong men say của chiến thắng tạm thời.

Hắn ngang nhiên xuất hiện trước truyền thông, tự dựng mình thành nạn nhân đáng thương bị vợ phản bội, nhưng vẫn thủy chung, đau khổ, kiên cường.

Thậm chí, hắn còn đưa Lâm Nhạc đi dự tiệc thương mại, công khai ân ái, tình tứ đến buồn nôn.

Hắn tưởng mình đã nắm quyền kiểm soát mọi thứ.

Hắn không biết, một cái lưới trời lồng lộng đang từng chút siết chặt lấy hắn.

Một tuần sau, đội thanh tra của cục thuế bất ngờ ập đến công ty của Giang Xuyên.

Ngay sau đó, ủy ban kỷ luật cũng bắt giữ mấy quan chức từng có quan hệ làm ăn mờ ám với hắn.

Giá cổ phiếu công ty lao dốc không phanh.

Các cổ đông hỗn loạn, thi nhau bán tháo.

Giang Xuyên như kiến bò trên chảo nóng, cuống cuồng chạy vạy khắp nơi cầu cứu nhưng nơi nào cũng bị đóng sầm cửa lại.

Những kẻ từng gọi hắn là “huynh đệ”, giờ đều né tránh như tránh dịch.

Và giọt nước tràn ly — chính là Lý Hồng.

Dựa vào thông tin tôi cung cấp, Lý Hồng đã tung đòn chí mạng, tấn công chính xác vào tất cả dự án của Giang Xuyên, cướp sạch khách hàng trong tay hắn.

Chỉ trong nửa tháng, công ty của hắn biến thành một cái xác rỗng, bên bờ phá sản.

Hắn từ đỉnh cao vinh quang, rơi thẳng xuống vũng bùn.

Cuối cùng, Giang Xuyên mới hiểu — hắn đã chọc nhầm người.

Hắn bắt đầu điên cuồng gọi điện, nhắn tin cho tôi.

Từ những lời đe dọa đầy độc địa, chuyển sang nài nỉ thảm hại.

“Vãn Vãn, anh sai rồi, thật sự sai rồi… em tha cho anh đi…”

“Vì mười năm tình cảm của chúng ta, vì Niệm Niệm, em cho anh một con đường sống được không?”

“Chỉ cần em rút đơn kiện, anh cái gì cũng đồng ý! Anh ra đi tay trắng, anh giao hết cho em!”

Tôi không trả lời bất cứ tin nhắn nào.

Bởi tôi biết, với một con rắn độc, cách duy nhất để tiêu diệt nó…

Chính là đập nát điểm yếu chí tử, khiến nó vĩnh viễn không bao giờ ngóc đầu lên được nữa.

Bất kỳ sự mềm lòng nào, đều là tàn nhẫn với chính tôi — và Niệm Niệm.

Đúng vào lúc Giang Xuyên đã hoàn toàn lâm vào đường cùng, một quả bom khác — nổ tung.

Lâm Nhạc tự thú với cảnh sát.

Cô ta giao nộp toàn bộ bằng chứng tội ác của Giang Xuyên, trong đó có một đoạn ghi âm vô cùng quan trọng.

Trong đoạn ghi âm ấy, là cuộc trò chuyện giữa Giang Xuyên và đối tác, bàn bạc cách “dàn dựng một tai nạn” để loại bỏ một hộ dân cứng đầu cản trở lợi ích.

Vụ “tai nạn” ấy xảy ra đúng vào đêm cả thành phố tôi đang sống chìm trong mưa bão suốt đêm.

Mà — trên đôi giày da của Giang Xuyên, không dính lấy một vết bùn.

Không phải vì hắn đi Tam Á.

Mà bởi vì, đêm đó, hắn hoàn toàn không có mặt ở thành phố mưa tầm tã ấy.

Hắn ở thành phố bên cạnh, khô ráo, ấm áp.

Ở đó, hắn đã trực tiếp tham gia lên kế hoạch và thực hiện vụ giết người ấy cùng đồng bọn.

Những lời nói về “công tác”, về “du lịch ở Tam Á”, đều chỉ là tầng tầng lớp lớp của một chuỗi dối trá — để che giấu tội ác giết người có tổ chức.

Tôi nhìn dòng tin tức về vụ tai nạn có người chết, toàn thân lạnh toát.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)