Chương 6 - Giấy Kết Hôn Giả Và Lời Hứa Thật
Hắn cười đắc ý, vươn tay định nhận tờ séc.
Hoàn toàn không thấy con dao găm đang được Tống Diêu rút ra.
Lòng tham của con người là vô đáy — chỉ có người chết mới không nói được gì.
“Rầm!”
Lục Cảnh Thâm xông tới, đẩy mạnh tên bắt cóc, lưỡi dao đâm vào cánh tay anh.
Tống Diêu hoảng hốt, buông tay lùi lại:
“Anh Cảnh Thâm… sao anh lại ở đây?”
“Chính hắn! Hắn lại định bắt cóc em để tống tiền!”
Tên bắt cóc sợ đến ngồi bệt xuống đất, chỉ tay vào Tống Diêu chửi ầm lên:
“Con tiện nhân! Mày dám giết người diệt khẩu—”
Còn chưa nói hết câu thì bị Lục Cảnh Thâm đá một cú, ngã nhào xuống đất.
Anh xốc cổ áo hắn, đôi mắt đỏ rực:
“Nói! Tống Nam đâu?!”
Tên bắt cóc bị dao dí sát cổ, sợ đến đái ra quần, run rẩy:
“Lục tổng… tôi thật sự không biết… là Tống Diêu bảo tôi dàn cảnh bắt cóc… còn bảo tôi cắt dây… Người… có thể đã chết rồi…”
Con dao trong tay Lục Cảnh Thâm đâm sâu thêm vài phân vào cánh tay tên bắt cóc. May là cha mẹ nhà họ Tống kịp chạy tới kéo hai người ra.
Bảo vệ lập tức ập đến, khống chế tên bắt cóc.
Ngay sau đó, Lục Cảnh Thâm mặt mày u ám bước về phía Tống Diêu, bất ngờ bóp chặt lấy cổ cô ta.
“Là ai cho cô động vào cô ấy? Ai cho cô cái quyền ấy? Tại sao lại ép người ta đến đường cùng?!”
Bàn tay anh siết càng lúc càng chặt.
Khoảnh khắc ấy, anh hối hận tột cùng vì đã dùng tính mạng con mình để cứu Tống Diêu.
“Tôi… tôi không có.” Tống Diêu vẫn cố chối.
Tống Dực xông tới kéo anh ra:
“Lục Cảnh Thâm! Anh định giết người chắc?!”
Trải qua cơn sợ hãi vì thoát chết, Tống Diêu thật sự cảm nhận được ranh giới sinh tử. Cô ta run rẩy trốn sau lưng Tống Dực, nước mắt lã chã:
“Tại sao cô ta sinh ra đã là đại tiểu thư nhà họ Tống, còn em chỉ là con chuột sống trong cống rãnh, ai cũng muốn vứt bỏ?!”
Mẹ Tống che miệng, không dám tin:
“Diêu Diêu… con đang nói cái gì vậy?”
Tống Diêu bật cười lạnh:
“Đừng tưởng con không biết. Lúc phát hiện Tống Nam mới là con ruột, mọi người định đổi con đi. Là con đã làm giả giấy xét nghiệm ADN với cha mẹ ruột của con, nên mới được ở lại.”
Thực ra, cha mẹ nuôi của Tống Nam chính là cha mẹ ruột của Tống Diêu. Nhưng Tống Diêu không muốn cả đời sống trong núi, nên làm giả kết quả, chứng minh mình không phải con của họ.
Giọng mẹ Tống run rẩy, nước mắt tuôn không ngừng:
“Vậy… thật sự là con thuê người giết Tống Nam?”
Tống Diêu ngửa mặt cười điên cuồng, lắc ngón tay:
“Không. Không phải con. Là các người giết cô ta. Là các người hết lần này đến lần khác bỏ rơi, làm tổn thương cô ta.”
“Nếu cô ta muốn sống, chắc chắn có cách tự cứu. Nhưng chính hành vi của các người… đã khiến cô ấy tuyệt vọng, chọn cái chết.”
Lời nói như nhát dao đâm thẳng vào tim.
Lục Cảnh Thâm đứng chết lặng, chút lý trí cuối cùng cũng bị nuốt trọn.
Anh hất Tống Dực ra, túm chặt cánh tay Tống Diêu, giọng khàn khàn:
“Tốt nhất… cầu nguyện rằng Tống Nam còn sống. Nếu không, tôi có cả vạn cách để khiến cô sống không bằng chết.”
Sắc mặt Tống Diêu tái mét, nhưng vẫn lạnh lùng nhếch môi:
“Em đã từng cứu mạng anh mà… anh Cảnh Thâm…”
Lục Cảnh Thâm buông tay, lập tức lái xe đến chân vách đá.
Công tác tìm kiếm kéo dài ba ngày ba đêm, toàn bộ dòng sông đều được lật tung — nhưng không tìm thấy thi thể.
Với Lục Cảnh Thâm, đây không phải tin xấu.
Nghĩa là Tống Nam có thể vẫn còn sống.
Dù cô có ở chân trời góc bể… anh nhất định phải tìm được cô.
Chương 12
Tống Nam được Mạnh Noãn đưa về Thượng Hải. Cả nhà họ Mạnh đều tận tình chăm sóc cô.
Khi mẹ Mạnh đỡ cô vệ sinh thân thể, vừa nhìn thấy vết mổ kinh hoàng trên bụng, bà lập tức đỏ hoe mắt, nghẹn ngào:
“Nam Nam… con đã chịu bao nhiêu đau đớn thế này…”
Mạnh Noãn khẽ vỗ vai mẹ, an ủi:
“Từ giờ trở đi, chúng ta là gia đình duy nhất của Nam Nam.”
Tống Nam hôn mê suốt bảy ngày. Tỉnh lại, cô yếu ớt ngồi dậy, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Mạnh Dận đang ngẩn người.
“Anh Mạnh Dận.”
Giọng nói khàn khàn của cô kéo anh về thực tại Anh vội vàng nhấn chuông gọi bác sĩ.
Chưa đến một phút sau, Mạnh Noãn chạy vào. Vừa nhìn thấy Tống Nam mở mắt, cô lập tức òa khóc.
“Nam Nam… cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi…”
Cô vừa khóc vừa lao đến nắm tay Tống Nam.
Thấy bạn mình khóc đến nghẹn, Tống Nam khẽ lau nước mắt cho cô, dịu dàng an ủi:
“Được rồi, mình tỉnh rồi đây. Còn phải đợi cậu mổ cho mình nữa chứ, bác sĩ Mạnh của mình.”
Mạnh Noãn vừa cười vừa khóc, gật đầu:
“Để cậu hồi phục thêm chút nữa, rồi mình sẽ phẫu thuật, trả lại cho cậu một cơ thể khỏe mạnh.”
Hai người nói chuyện rất lâu.
Mạnh Dận tự giác rời khỏi phòng bệnh. Anh lấy đầy nước nóng vào bình, rồi ra ngoài mua trái cây và nước khoáng. Khi đi ngang căng-tin, anh mua thêm thức ăn cho hai người.
Trở lại phòng, chỉ còn một mình Tống Nam. Cô ngồi thẫn thờ trên giường bệnh, ánh mắt dõi theo cây ngô đồng ngoài cửa sổ đang dần úa vàng.
Mạnh Dận đặt đồ ăn lên bàn, gọi nhẹ:
“Nam Nam.”
Tống Nam hoàn hồn, nhìn anh:
“Anh Mạnh Dận, làm phiền anh chăm sóc em rồi.”
Mạnh Dận khẽ lắc đầu:
“Không phiền. Không biết em thích ăn gì nên anh mua đồ thanh đạm.”
Tống Nam nhìn đồ ăn — toàn những món cô thích: bí đao, khoai tây sợi, cải chíp.
“Cảm ơn anh Mạnh Dận. Đều là món em thích.”
Cô nhận đôi đũa anh đưa, lặng lẽ ăn.
Trước khi rời đi, Mạnh Dận dịu giọng dặn:
“Em phải ăn uống đầy đủ, sống cho tốt. Mọi thứ rồi sẽ ổn.”
Tống Nam cố nén cảm xúc, mỉm cười gật đầu:
“Em sẽ làm được. Cảm ơn anh, anh Mạnh Dận.”
Sau khi Mạnh Dận rời đi, nước mắt Tống Nam trào ra không kiểm soát.
Cô sẽ sống thật tốt, nhưng là vì chính mình.
Ca phẫu thuật cắt bỏ khối u của Tống Nam rất thành công.
Sau vài ngày tĩnh dưỡng, các chỉ số sức khỏe dần ổn định. Mạnh Noãn đề nghị cùng nhau đi du lịch.
“Nam Nam, tớ luôn muốn cùng cậu đến Hương Cảng. Cậu đi với tớ nhé.”
Không chống nổi sự làm nũng của Mạnh Noãn, Tống Nam đành gật đầu đồng ý:
“Nhưng… cậu xin nghỉ phép được không đấy?”
Mạnh Noãn bật cười, nhéo má cô:
“Mẹ tớ là viện trưởng, lúc nào tớ chả xin được nghỉ.”
Tống Nam chợt nhớ ra — cha Mạnh Noãn là người nắm quyền của tập đoàn Mạnh thị, mẹ là viện trưởng bệnh viện lớn nhất Thượng Hải.
Thế nhưng cả hai anh em họ Mạnh lại chẳng ai nối nghiệp kinh doanh. Một người cứu người chữa bệnh, một người làm cảnh sát đặc nhiệm trừ gian diệt ác.
Sự gặp gỡ của họ đúng là định mệnh kỳ diệu.
Sau khi bị ép thôi học từ cấp hai và được đón về nhà họ Tống, ban đầu cha mẹ Tống vẫn tỏ ra tử tế.
Nhưng trong một bữa tiệc, Tống Diêu cố tình chơi khăm cô, buộc váy dạ hội vào khăn trải bàn. Vừa bước đi vài bước, cả bàn rượu đổ ụp lên người cô.
Mọi người trong tiệc cười nhạo cô là đứa nhà quê, không học thức, không năng lực.
Cha mẹ Tống bắt đầu cảm thấy mất mặt, lại thêm Tống Diêu giở trò ly gián, họ dần dần sinh ghét cô.
Muốn được công nhận, cô cật lực học hành, thi đỗ đại học bằng kỳ thi dành cho người lớn, cuối cùng được nhận vào chuyên ngành thiết kế của Đại học Kinh Bắc.
Một lần đi làm thêm về muộn, cô bị hai tên lưu manh chặn đường. Mạnh Noãn tình cờ đi ngang qua một mình đánh gục cả hai.
Sau đó, cả hai bị đưa về đồn để lấy lời khai — lần đầu tiên cô gặp Mạnh Dận.
Từ đó, họ như tri kỷ gặp muộn, bên nhau suốt bốn mùa.
Trước khi khởi hành đến Hương Cảng, Mạnh Dận gọi điện dặn dò:
“Gần đây cảnh sát tiếp nhận nhiều vụ buôn người, hai đứa đi đâu cũng phải cẩn thận, đến nơi thì tìm dì.”
Mạnh Noãn chẳng suy nghĩ gì liền đồng ý, còn càu nhàu thêm:
“Anh, anh y như bà mẹ già ấy.”
Rồi cúp máy.
Chương 13
Tống Nam và Mạnh Noãn đáp xuống Hương Cảng.
Gió mang theo hơi nước từ cảng Victoria thổi lùa vào lòng cô.
Hai người đi dạo ở Kennedy Town, bước trên con phố rực nắng, rồi ngồi cáp treo lên đỉnh núi. Gió thổi tung mái tóc, mang đến cảm giác tự do chưa từng có.
Thế giới này rộng lớn và xinh đẹp, chỉ là cô đã bị giam hãm quá lâu trong chiếc hộp mang tên “khao khát được yêu thương”.
Ngày cuối cùng của chuyến đi, Mạnh Noãn đưa cô đến một buổi giao lưu thiết kế trang sức.
“Cậu đưa tớ đến đây làm gì?” Tống Nam ngồi dưới khán đài, thắc mắc.
Mạnh Noãn nắm lấy tay cô, ánh mắt đầy kiên định:
“Cậu là thiên tài thiết kế được toàn khoa ở Kinh Đại công nhận. Tớ không thể để một vì sao rực rỡ như cậu vụt tắt.”
Nhà họ Tống kinh doanh trang sức. Mẹ cô là nhà thiết kế nổi tiếng, còn cô thì thừa hưởng thiên phú ấy.
Chính điều đó lại khiến Tống Diêu ghen ghét.
Vì Tống Diêu, mẹ Tống ép cô từ bỏ thiết kế, bắt cô vào công ty làm một nhân viên nhỏ nhoi.