Chương 1 - Giấy Kết Hôn Giả Và Lời Hứa Thật
Tống Nam nắm chặt tờ giấy đăng ký kết hôn đã rách nát, bên tai cô vẫn văng vẳng câu nói của nhân viên:
“Thưa cô, tình trạng hôn nhân của cô và chồng cô hiển thị là chưa kết hôn.”
Trong xe, gió ấm từ điều hòa liên tục phả vào người cô, nhưng toàn thân lại lạnh đến mức run cầm cập.
Cả Bắc Kinh đều biết Lục Cảnh Thâm sắp cưới Tống Nam, vậy mà sát ngày cưới, anh ta lại nói với cô rằng giấy kết hôn là giả.
Đúng lúc đó, điện thoại rung lên, tin nhắn của Lục Cảnh Thâm hiện ra.
【Anh đã hủy hội nghị quốc tế rồi. Mai anh sẽ đi khám thai cùng em.】
Cô nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn đó, nước mắt nhòe đi tầm mắt.
Ngay khoảnh khắc này, cô chỉ muốn biết: người chồng mới cưới của cô, vì sao lại dùng giấy kết hôn giả để lừa cô?
Tống Nam đến tập đoàn Lục thị. Cửa phòng làm việc khép hờ. Cô vừa định bước vào thì nghe thấy giọng của anh trai.
“Mày vì muốn lấy máu cuống rốn trong bụng Tống Nam để cứu Diêu Diêu, đến mức dùng giấy kết hôn giả lừa cô ấy. Mày không sợ cô ấy biết được rồi liều mạng với mày à?”
Lục Cảnh Thâm mặt không cảm xúc, giọng điệu lạnh tanh: “Chỉ cần cứu được Diêu Diêu, phải trả giá gì tôi cũng chấp nhận. Chỉ cần cho Tống Nam một đám cưới, cô ấy sẽ không nghi ngờ.”
Tống Dực vừa chơi bật lửa vừa cười khẩy: “Mày đúng là bỉ ổi hơn tao tưởng.”
Ngón tay Tống Nam run rẩy, suýt chút nữa ngã quỵ tại chỗ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng, kéo cô trở lại thực tại Cô lê thân thể nặng nề rời đi.
Nước mắt không kiềm được cứ thế tuôn rơi, tim như bị dao đâm, đau đến mức cô gần như không thở nổi.
Thì ra, những yêu thương mà họ từng thể hiện, tất cả… chỉ để cứu người con gái nuôi mắc bệnh bạch cầu – Tống Diêu.
Năm đó, cha mẹ nuôi trọng nam khinh nữ, muốn cô bỏ học nên nhốt cô vào phòng chứa củi, bỏ đói suốt bảy ngày bảy đêm.
Cô liều mình trốn ra ngoài, nhìn chằm chằm vào ổ bánh mì trong siêu thị, trong đầu nảy ra ý nghĩ xấu – dù sao cô cũng đã bị mang danh trộm cắp thay cho Tống Hành suốt mười năm.
Khi tay cô sắp chạm vào ổ bánh mì, Lục Cảnh Thâm – lúc đó về quê làm từ thiện – đã lấy bánh mì đi, thanh toán rồi đưa lại cho cô:
“Ăn đi.”
Khoảnh khắc đó, thế giới đổ nát của cô bỗng le lói một tia nắng ấm.
Lớn lên, cha mẹ nuôi lại vì năm vạn tiền sính lễ mà ép cô lấy một người đàn ông góa vợ.
Khi cô đã tuyệt vọng, cha mẹ ruột tìm thấy cô, dùng năm mươi vạn chuộc cô về.
Lúc ở nhà họ Tống, khi gặp lại Lục Cảnh Thâm, trái tim cô khẽ run lên. Niềm vui được cô giấu sâu trong đáy mắt.
Nhưng khi đó, người anh thích là Tống Diêu – thanh mai trúc mã. Ánh mắt anh nhìn Tống Diêu đầy dịu dàng, yêu thương chẳng hề che giấu.
Thậm chí trong một vụ tai nạn xe, anh đã vì bảo vệ Tống Diêu mà bị mù cả hai mắt.
Kể từ hôm ấy, Tống Diêu ra nước ngoài du học, còn có bạn trai mới.
Lục Cảnh Thâm sau khi biết chuyện thì tự nhốt mình trong biệt thự nhà họ Lục, sống buông thả, mặc kệ bản thân.
Tống Nam không đành lòng nhìn một chàng trai từng tỏa sáng rực rỡ sa sút như thế, liền ở bên cạnh anh, âm thầm chăm sóc từ ăn uống đến sinh hoạt hằng ngày.
Cho dù anh nổi giận, ném đồ, cô vẫn chưa từng rời đi một bước.
Tống Diêu rời đi bốn năm, cô cũng ở bên anh suốt bốn năm, cùng anh từng chút một chữa lành đôi mắt.
Cuối cùng anh cũng ngầm cho phép cô ở lại bên cạnh.
Cho đến một ngày, trong buổi tiệc chào mừng Tống Diêu trở về, cô bị người ta bỏ thuốc, suýt nữa bị xâm hại, là Lục Cảnh Thâm đã cứu cô, trở thành liều thuốc giải.
Sau đó, cô phát hiện mình mang thai. Cô tìm anh nói rõ:
“Em mang thai rồi, nhưng em không cần anh chịu trách nhiệm. Em sẽ đến bệnh viện phá thai.”
Lục Cảnh Thâm lại ôm cô vào lòng: “Tống Nam, để anh cho em và con một mái nhà.”
Để cô cảm thấy an toàn, anh chủ động đề nghị đi đăng ký kết hôn. Những người thân trước đây chẳng buồn quan tâm cô, bây giờ lại yêu thương cô hết mực.
Cô cứ nghĩ rằng cuối cùng ông trời cũng thương xót mình.
Hóa ra… chỉ là một màn kịch.
Không biết đã khóc bao lâu, ánh mắt cô dần dừng lại ở bụng đã hơi nhô lên.
Cửa phòng ngủ đột nhiên bị người ta đá tung.
“Tình trạng của Diêu Diêu đang rất nguy cấp, mày lập tức theo tao đến bệnh viện!”
Tống Dực sắc mặt căng thẳng, bước nhanh đến, mạnh tay bóp chặt cổ tay đỏ ửng của cô.
Tống Nam vùng mạnh ra: “Cô ấy bệnh thì liên quan gì đến tôi? Tôi không đi!”
Lúc nói, thân thể cô run lên dữ dội.
“Đứa bé trong bụng mày sinh ra là để cứu Diêu Diêu.”
Ánh mắt Tống Dực u ám: “Bác sĩ vừa gọi, mày cũng nghe rồi. Bệnh của Diêu Diêu không thể chờ thêm nữa. Phải nhanh chóng lấy máu cuống rốn trong bụng mày ra.”
Tống Nam đỏ hoe mắt nhìn về phía Lục Cảnh Thâm:
“Không được… Đứa bé còn bốn tháng nữa mới sinh, nếu cần máu cuống rốn, có thể chờ thêm chút nữa…”
Cô biết nếu bây giờ mổ ép thì đứa bé chắc chắn không sống nổi. Cô muốn cứu con.
Chỉ thấy Lục Cảnh Thâm cau mày, ánh mắt âm trầm khó đoán.
Tống Dực thấy anh vẫn không động lòng, liền cười lạnh:
“Không phải mày động chân tình với cô ta rồi chứ? Đừng quên, mày còn nợ Diêu Diêu một mạng.”
Nghe vậy, Lục Cảnh Thâm trừng mắt nhìn Tống Dực đầy giận dữ, rồi cùng hắn kéo Tống Nam ra ngoài.
Tống Nam túm lấy tay áo Lục Cảnh Thâm, trán va vào cạnh bàn đến bật máu, khóc lạc giọng cầu xin:
“Lục Cảnh Thâm… đứa bé này là mạng tôi đổi lấy, anh không thể làm vậy…”
Tống Dực nghe như trò cười, nắm tóc cô giật ngược:
“Bớt diễn đi. Có thai mà cũng đòi mất mạng?”
Nói rồi, hắn rút một sợi dây, ném cho Lục Cảnh Thâm.
Anh không do dự, quấn dây quanh cổ tay Tống Nam, từng vòng một, đến khi máu rịn ra nơi da bị siết chặt.
“Giờ không phải lúc cô bày trò. Một đứa trẻ đổi lấy một đám cưới, đối với cô quá lời rồi.”
Toàn thân Tống Nam lạnh ngắt, như máu bị đông lại. Tim đau như bị hàng ngàn con kiến gặm nhấm.
Điều họ không biết… là cô đã được chẩn đoán ung thư dạ dày từ lâu.
Chương 2
Đến bệnh viện.
Tống Nam bị ép nằm trên giường chuyên dụng của khoa tâm thần, tứ chi bị cố định bằng vòng sắt.
Trước khi vào phòng phẫu thuật, giọng Lục Cảnh Thâm lạnh lẽo dặn bác sĩ:
“Để đảm bảo hiệu quả của máu cuống rốn, đừng gây tê. Mổ trực tiếp.”
Nghe đến đó, tim Tống Nam như bị ai đó nện mạnh một cú, cảm giác đau đớn lan dọc mạch máu đến tận tay chân.
Cô là bị đau đến ngất đi khi lưỡi dao rạch lên bụng. Trong khoảnh khắc ý thức tan đi, cô nhìn thấy đứa bé đã hình thành.
Là bé gái.
Cô đã muốn nói với con biết bao nhiêu rằng… mẹ yêu con, mẹ mong chờ con đến nhường nào.
Khi tỉnh lại, mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi.
Bác sĩ đi buồng bệnh đưa kết quả cho cô:
“Cô Tống, ung thư dạ dày đã từ giai đoạn đầu chuyển sang giữa, chúng tôi khuyên cô nên điều trị sớm.”
Tống Nam siết chặt tờ giấy, giọng bình tĩnh:
“Có ai khác biết chuyện này chưa?”
Bác sĩ và y tá nhìn nhau:
“Cô hôn mê mấy ngày nay, nhưng không có người nhà nào đến cả.”
Tống Nam ôm vết mổ đang đau dữ dội, nhưng vẫn không đau bằng trái tim cô.
Sau khi mang thai, cô thường thấy dạ dày khó chịu nên đi kiểm tra chi tiết, và được chẩn đoán ung thư dạ dày giai đoạn đầu.
Bác sĩ đề nghị cô bỏ thai, tiến hành phẫu thuật sớm.
Nhưng mỗi lần thấy ánh mắt mong chờ của Lục Cảnh Thâm và gia đình với đứa bé, cô lại không nỡ.
Vậy nên, cô chọn lấy mạng mình đổi lấy sinh mạng con.
Và cuối cùng… chỉ là cô tự đa tình mà thôi.
Tống Nam gọi cho bạn thân, Mạnh Noãn:
“Noãn Noãn, mình đến tìm cậu để làm phẫu thuật cắt bỏ.”
Giọng bên kia không thể tin nổi:
“Nam Nam, bây giờ cậu đang mang thai không thể phẫu thuật được. Cậu yên tâm, chờ sinh xong mình lập tức sắp xếp ca mổ.”
Mắt Tống Nam đỏ hoe:
“Đứa bé… không còn nữa.”
“Làm sao mà không còn? Nam Nam, cậu gặp chuyện gì rồi? Có phải Lục Cảnh Thâm bắt nạt cậu không? Hay nhà họ Tống? Cậu nói đi, mình về nước lập tức giành lại công bằng cho cậu!”
Mọi tủi hờn kìm nén của Tống Nam như vỡ tung:
“Bọn họ chưa bao giờ yêu mình… Không ai yêu mình hết…”
Mạnh Noãn hiểu ra phần nào, giọng đầy xót xa:
“Nam Nam của chúng ta vừa giỏi vừa xinh đẹp, sao lại không ai yêu chứ. Lục Cảnh Thâm là đồ tồi, mất thì thôi. Mình giới thiệu anh trai mình cho cậu, trẻ trung đẹp trai lại dẻo dai. Không được nữa thì… ba mình, vẫn phong độ lắm.”
Tống Nam bật cười khẽ, giọng Mạnh Noãn cũng mềm lại:
“Hai tuần nữa mình về nước. Lúc đó mình đón cậu đến Thượng Hải.”
“Được, mình chờ cậu.”
Mạnh Noãn dặn dò thêm vài câu rồi mới luyến tiếc cúp máy.
Lúc này, cửa phòng bệnh bật mở. Khuôn mặt lạnh lùng của Lục Cảnh Thâm hiện ra.
Anh bước thẳng đến trước mặt cô:
“Bệnh của Diêu Diêu đã chữa khỏi rồi. Tôi nói được làm được, đám cưới hai tuần nữa sẽ tổ chức.”
Tống Nam không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Ánh mắt nhìn anh hoàn toàn lãnh đạm.
“Còn con tôi đâu?”
Lục Cảnh Thâm khựng lại một chút, ánh mắt vô thức tránh đi:
“Đứa bé… đã chôn rồi.”
“Chôn ở đâu?”