Chương 10 - Giấy Kết Hôn Giả

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cảnh tượng trước mắt khiến anh nghẹn lại nơi cổ họng.

Vườn hồng từng nở rộ giờ chỉ còn lại tro tàn đen kịt.

Vườn hồng đó là do anh tự tay trồng vào ngày hai người đi đăng ký kết hôn.

Hôm ấy, anh nắm tay cô thâm tình thổ lộ:

“Tình yêu của anh dành cho em như vườn hoa này, mãi mãi rực rỡ cháy bỏng.”

Hạ Chi Dao vô cùng trân quý vườn hồng ấy, ngày nào cũng chăm sóc cẩn thận, tưới nước, bón phân, cắt tỉa cành lá.

Đầu giường phòng ngủ luôn có một bình hoa hồng nở rộ.

Nhưng bây giờ, hoa hồng cũng không còn nữa.

Cô thật sự muốn vứt bỏ anh sao?

Phó Vân Đình như bị sét đánh, giọng khản đặc run rẩy:

“A Dao, đừng dọa anh… Em mau ra đây đi…”

“A Dao, là anh sai, anh không nên dây dưa với Đường Lân, nhưng người anh yêu là em mà!”

Nhưng dù anh có gào đến rách cổ họng, cũng không ai đáp lại.

Đột nhiên, anh nghĩ đến chuyện Hạ Chi Dao bỏ đi dứt khoát như thế… chẳng lẽ là vì cô biết điều gì đó?

Một ý nghĩ đáng sợ lởn vởn trong đầu anh.

Anh thở gấp, quay sang quát trợ lý:

“Đi điều tra cuốn giấy đăng ký kết hôn hỏng đó, còn nữa xem A Dao có phát hiện ra gì không.”

Vừa dứt lời, điện thoại trong túi anh rung lên.

Phó Vân Đình không thèm nhìn người gọi, vội vàng nhấc máy.

“A Dao, là em sao?”

Nhưng là Đường Lân.

“Vân Đình, Tiểu Điềm bị sốt rồi, anh mau đến bệnh viện đi!”

Gương mặt Phó Vân Đình sầm lại, trong đầu toàn là hình ảnh của Hạ Chi Dao, chẳng buồn quan tâm đến mẹ con Đường Lân.

“Tôi đang bận, bị bệnh thì đi bác sĩ, gọi cho tôi làm gì?”

Nói xong anh lập tức cúp máy.

Trợ lý cũng tra xong.

“Chủ tịch, tôi tra được rồi, phu nhân từng đến cục dân chính để xin cấp lại giấy đăng ký kết hôn…”

Cả đầu Phó Vân Đình như nổ tung.

“Có chuyện như vậy? Sao cậu không phát hiện sớm hơn?”

“Cậu có biết không, nếu A Dao biết tờ giấy đó là giả… cô ấy sẽ đau lòng đến nhường nào không?”

Trợ lý bị cơn giận của anh dọa đến mặt mày trắng bệch:

“Không phải… không phải ngài đã nhờ luật sư làm một bản thật rồi sao? Hay là ngài mang tờ giấy kết hôn thật đi tìm phu nhân đi, tôi tin khi phu nhân thấy được thành ý của ngài… nhất định sẽ cảm động.”

“Vậy cậu nhanh liên hệ với luật sư lấy giấy kết hôn thật về đây, rồi đi chụp cho tôi sợi dây chuyền sapphire mà A Dao vẫn ao ước.”

Đợi anh tìm được Hạ Chi Dao, anh sẽ đích thân xin lỗi cô.

Chỉ cần anh thành tâm hối lỗi, dỗ dành cô thật tốt… Hạ Chi Dao nhất định sẽ tha thứ, quay về với anh.

Phó Vân Đình còn lệnh cho người giúp việc trong nhà trồng lại hoa hồng.

Lần này anh muốn toàn bộ sân vườn được phủ kín bằng loài hoa mà Hạ Chi Dao yêu thích nhất: hoa hồng xanh.

Anh cho người vận chuyển giống hoa hồng xanh từ nước ngoài về ngay trong đêm, thuê chuyên gia chăm sóc với giá cao.

Làm xong tất cả mọi thứ, cuối cùng anh mới thấy nhẹ nhõm phần nào.

Tin đồn về con gái riêng của Phó Vân Đình tiếp tục lan rộng, cổ phiếu của tập đoàn Phó thị biến động mạnh.

Nhưng Phó Vân Đình chẳng còn tâm trí quản lý công ty, lại càng không muốn quay về căn biệt thự lạnh lẽo trống vắng.

Ngôi nhà từng ấm áp nay không còn Hạ Chi Dao, chỉ còn lại giá rét.

Anh lui tới các quán bar, mượn rượu giải sầu.

Mấy người bạn thân của anh lần lượt tới khuyên nhủ.

“Trên giấy kết hôn, vợ hợp pháp là Đường Lân, Tiểu Điềm lại là con anh với cô ta, chi bằng thuận nước đẩy thuyền đón Đường Lân về làm vợ.”

“Bây giờ Hạ Chi Dao chủ động nhường vị trí, bớt được bao nhiêu phiền phức.”

“Vân Đình, anh chẳng từng nói là có tình cảm với Đường Lân sao?”

Sau ba ly rượu, Phó Vân Đình ném mạnh ly xuống quầy bar.

“Người tôi yêu là A Dao! Với Đường Lân chẳng qua là chút tình cũ thôi. Chỉ cần A Dao chịu quay về, tôi có thể từ bỏ quyền nuôi Tiểu Điềm.”

Mọi người nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.

Có kẻ không biết sống chết cất lời hỏi:

“Ban đầu anh và Đường Lân lén đăng ký, đưa giấy giả cho Hạ Chi Dao, chẳng phải là để sau này có cớ đá cô ấy đi sao?”

“Choang!”

Ly rượu vỡ tan dưới sàn.

“Ai dám nói A Dao không phải vợ hợp pháp của tôi, tôi tuyệt đối không tha!”

Mọi người đành câm lặng.

Nửa đêm, Phó Vân Đình say khướt lảo đảo trở về nhà.

Vừa mở cửa, anh thấy một bóng người ngồi trên sofa.

Anh mừng rỡ như điên, loạng choạng chạy tới ôm chầm lấy.

“A Dao, em về rồi! Anh biết mà, em không nỡ bỏ anh lại đâu.”

Trong bóng tối, người phụ nữ nép trong lòng anh không giấu nổi thất vọng.

“Vân Đình, là em – Đường Lân.”

Phó Vân Đình lập tức buông cô ta ra, giọng lạnh như băng.

“Đây là nhà của tôi và A Dao, không có chuyện gì cô đừng tới nữa. Còn Tiểu Điềm, cô đưa về chăm sóc đi, tôi không định nhận nuôi con bé nữa.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)