Chương 8 - Giấy Đăng Ký Kết Hôn Của Cô Dâu Mới
Cuối cùng, phải tái diễn trò cũ.
Bạch Ân chính là hậu nhân của những kẻ đồng lõa năm xưa.
Là kẻ đắc lực nhất của ông ta.
Mà đúng lúc, Bạch Ân dẫn Tần Minh Châu về, chính là để lấy mạng cô ấy.
Tất cả chỉ là một màn kịch: giết người, phi tang.
Tối hôm qua dù tôi không nói cô ấy mang thai hoang,Thì họ cũng sẽ bôi nhọ cô ấy để giết cho bằng được.
Tần Minh Châu khoác áo khoác của tôi, thân thể run lên từng đợt:
“Nếu không có cô nói cho tôi những chuyện đó… tôi thật sự không ngờ,Hắn lại là một kẻ mặt người dạ thú như vậy.”
“Nếu mọi người bị hắn kích động mà xử tử tôi…”
“Vậy thì họ đều là đồng phạm.”
“Chẳng ai đứng ra bênh vực tôi.”
“Vì người đông, lại ở nơi núi non này… đến pháp luật cũng chẳng giúp được gì.”
Tôi cúi mắt.
Có lúc… con người còn đáng sợ hơn cả quỷ.
8
Tần Minh Châu dõi mắt nhìn chiếc xe cảnh sát khuất dần.
Phía chân trời, tia nắng đầu tiên vừa nhú lên.
Từ đường vẫn là căn nhà gỗ cũ kỹ ấy, hoàn toàn không nhìn ra được chút dấu vết của sự kinh hoàng từng diễn ra.
Trên cửa gỗ vẫn còn hằn rõ những dấu tay máu vẽ bằng sơn đỏ.
Cô ấy bỗng quay sang hỏi tôi:“Chuyện xảy ra tối qua… tất cả chỉ là ảo giác thôi sao?”
Tôi nghiêng đầu:“Tôi đã kể cho cô hết rồi, sao còn bận tâm chuyện đó nữa?”
“Hồi trước, Bạch Ân chẳng phải chỉ biết diễn vài trò ảo thuật vặt, mặt mũi thì tàm tạm, dáng người cũng ổn, nói chuyện lại ngọt như rót mật—thế là đủ để lừa một ‘bà hoàng yêu đương’ như cô rồi còn gì.”
Mặt Tần Minh Châu đỏ bừng.
Cô ấy giơ tay định bịt miệng tôi:“Á á á đừng nói nữa! Đó là vết nhơ trong đời tôi đấy!”
“Nếu cô còn muốn làm bạn với một bà giàu như tôi thì tốt nhất là quên sạch chuyện đó đi!”
Tôi im lặng.
Lặng lẽ bịt miệng mình lại.
Không vì gì cả—chỉ là cô ấy cho tôi quá nhiều tiền rồi.
Tôi đặt tay lên bụng cô ấy đã hơi nhô lên:“Đứa trẻ này… đừng giữ lại nữa.”
“Dòng máu nhà họ Bạch chẳng đáng để kế thừa đâu.”
Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt rối ren khó tả:“Cô nói đúng.”
“Tôi sẽ đến bệnh viện trước, ba mẹ tôi đã giúp tôi đăng ký rồi.”
“Nếu sau này cô gặp chuyện gì, đừng ngại tìm đến tôi.”
Tôi mỉm cười gật đầu.
Sau khi hoàn thành toàn bộ lời khai ở đồn cảnh sát,Tôi quay lại từ đường một mình.
Đêm mười bảy tháng Bảy âm lịch, ngày tế tổ thứ ba,Trong từ đường chỉ còn mình tôi.
Nói xong câu ấy,“Kẻ thật” ngồi xuống đệm.
Vảy rắn sau tai khẽ lóe sáng.
Một con rắn nhỏ chỉ to bằng ngón cái quấn lấy ngón tay tôi.
Tôi xoa nhẹ đầu nó.
Đôi mắt đỏ như hồng ngọc của nó ánh lên những tia sáng li ti.
“Biết là con gà đó không đủ rồi mà, đợi tôi đi bắt con nữa nhé.”
“Cậu nghĩ trứng gà trống nở vào giờ âm, ngày âm, tháng âm dễ kiếm lắm à.”
Tôi khẽ thở dài.
Thứ mà tộc trưởng và họ đào ba tấc đất cũng tìm không ra—Chính là con rắn này.
Cũng chính là bản thể của tôi.
Tôi là bạch xà trấn giữ nhà họ Bạch,Từng đời phù hộ bình an cho dòng tộc này.
Nhưng lòng người dễ đổi.
Nhà họ Bạch ngày nay, đã không còn là gia tộc từng kết duyên với Bạch Xà năm nào.
Tôi đầu thai đến đây,Chỉ là để kết thúc nhân quả với nhà họ Bạch.
Thế nhưng nhớ lại mười lăm năm cha nuôi tôi hết mực yêu thương,Trái tim tôi như bị ai đó xoắn lại, nhói đau.
Con bạch xà nhỏ siết chặt quanh ngón tay tôi.
Chờ đến khi mặt trời lên cao,Hương khói trong từ đường nhà họ Bạch cũng hoàn toàn tắt lịm.
Tôi ôm nó rời khỏi cánh cửa từ đường.
Từ đó… sẽ không quay về nữa.
Còn những dấu tay máu trong đêm trăng tròn,Bài vị đẫm máu, nữ quỷ cười kiều mị—Thật giả lẫn lộn,Ai có thể phân biệt rõ ràng?
【Toàn văn hoàn】