Chương 7 - Giấy Chứng Nhận Đau Khổ
Sau khi mẹ Trần Chí Viễn nhập viện, nhà họ Trần yên lặng được hai tháng.
Nhưng tôi biết, đó chỉ là sự yên lặng trước cơn bão.
Quả nhiên, hai tháng sau, chuyện lại xảy ra.
Đoá Đoá tan học về, khóc lóc chạy vào nhà.
“Mẹ ơi, bà nội nói mẹ là người xấu!”
Tôi sững người.
“Bà nội?”
“Vâng, hôm nay bà nội đến trường đón con.”
“Bà nói, mẹ không cho con về nhà ba, mẹ là người xấu.”
Tôi ngồi xổm xuống, lau nước mắt trên mặt con bé.
“Bà còn nói gì nữa?”
“Bà nói…” Đoá Đoá thút thít, “bà nói con có một em trai.”
“Em trai rất đáng yêu.”
“Bà bảo con đi thăm em.”
Tim tôi trĩu xuống.
“Con có đi không?”
“Không.” Đoá Đoá lắc đầu. “Cô giáo bảo không được đi theo người lạ.”
Tôi thở phào.
“Đoá Đoá, nghe mẹ nói này.”
“Sau này nếu bà nội lại đến đón con, con không được đi theo.”
“Tại sao ạ?”
“Bởi vì…”
Tôi suy nghĩ một lúc, không biết nên giải thích thế nào.
“Bởi vì ba mẹ đã ly hôn rồi.” Tôi nói. “Con sống với mẹ.”
“Nếu con muốn gặp bà nội, mẹ sẽ sắp xếp.”
“Nhưng con không được tuỳ tiện đi theo bà.”
“Con nhớ chưa?”
Đoá Đoá gật đầu.
“Mẹ ơi, bà nội nói mẹ là người xấu, có đúng không?”
Tôi ôm lấy con.
“Con nghĩ mẹ là người xấu sao?”
Đoá Đoá lắc đầu.
“Mẹ là người tốt nhất trên đời.”
Tôi mỉm cười.
“Vậy là đúng rồi.”
“Mẹ không phải người xấu.”
“Mẹ là người yêu con nhất.”
Tối hôm đó, tôi nhắn tin cho Trần Chí Viễn.
“Bảo mẹ anh đừng đến trường nữa.”
“Nếu không, tôi sẽ báo công an.”
Anh ta trả lời rất nhanh.
“Cô quá đáng quá rồi.”
“Quá đáng?”
“Mẹ anh chặn con gái tôi ngay trước cổng trường, tôi quá đáng?”
“Bà chỉ muốn gặp cháu.”
“Muốn gặp? Trong thoả thuận ghi rõ, mỗi tháng hai lần.”
“Lần gặp gần nhất là khi nào? Một tháng trước.”
“Vậy lần này bà có tư cách gì mà đến?”
Anh ta không trả lời.
Tôi tiếp tục gõ.
“Còn nữa, đừng để bà nói xấu tôi trước mặt Đoá Đoá.”
“Con nít 6 tuổi, cái gì cũng hiểu.”
“Nếu còn tái phạm, đừng trách tôi trở mặt.”
Anh ta vẫn không trả lời.
Hôm sau, tôi đến trường mẫu giáo của Đoá Đoá.
Tôi nói chuyện với hiệu trưởng.
“Người bên phía nhà họ Trần, từ nay không được phép đón con bé nữa.”
“Trừ khi tôi đích thân đồng ý.”
Hiệu trưởng rất hợp tác.
“Không vấn đề gì, chúng tôi sẽ ghi chú vào sổ đăng ký đón trẻ.”
Tôi cảm ơn hiệu trưởng, rồi về nhà.
Mẹ tôi đang nấu cơm trong bếp.
“Xử lý xong chưa?”
“Xong rồi.”
“Vậy thì tốt.” Mẹ tôi thở dài. “Cái nhà họ Trần này đúng là không để yên.”
“Mẹ, họ sẽ không chịu buông tha đâu.”
“Thì sao chứ?” Mẹ tôi nói. “Pháp luật đứng về phía con.”
“Nếu họ còn quậy nữa, cứ báo công an.”
Tôi gật đầu.
Nhưng tôi biết, chuyện này không đơn giản như vậy.
Nhà họ Trần muốn giành Đoá Đoá, không phải vì yêu thương con bé.
Mà vì thể diện.
Vì trong mắt họ, cháu mang họ Trần, tức là người nhà họ Trần.
Dù người sinh ra và nuôi dưỡng con bé là tôi.
Dù quyền nuôi con thuộc về tôi.
Trong mắt họ, cái họ “Trần” quan trọng hơn hạnh phúc của con bé.
Vì thế, trận chiến này — tôi phải chuẩn bị tinh thần chiến đấu lâu dài.
9.
10.
Một tuần sau.
Tôi nhận được một công văn luật sư.
Do luật sư nhà họ Trần gửi đến.
Nội dung rất đơn giản: yêu cầu thay đổi quyền nuôi con.
Lý do: tôi với tư cách là mẹ, đã cản trở việc con trẻ giao lưu bình thường với cha ruột và gia đình bên nội, xâm phạm quyền lợi của đứa trẻ.
Tôi nhìn công văn đó, bật cười.
Cản trở giao lưu bình thường?
Quyền thăm nom hai lần mỗi tháng, tôi chưa từng từ chối.
Là bọn họ tự không đến.
Giờ lại quay sang cắn ngược.
Tôi chụp lại công văn, gửi cho luật sư của mình.
“Nhận được chưa?”
“Nhận được rồi.”
“Đừng lo, chỉ là doạ em thôi.”
“Không có tình tiết mới, không có chứng cứ mới, toà án sẽ không thụ lý.”
“Vậy tại sao họ vẫn gửi?”
“Gây áp lực cho em.” Luật sư nói. “Muốn em sợ hãi, chủ động nhượng bộ.”
“Em sẽ không nhượng bộ.”
“Vậy thì tốt.”
“Nhưng em phải chuẩn bị tinh thần.”
“Chuẩn bị gì?”
“Họ có thể dùng thủ đoạn quyết liệt hơn.”
Tôi im lặng một chút.
“Ví dụ?”
“Ví dụ như… trực tiếp mang đứa trẻ đi.”
Tim tôi lạnh đi một nửa.
“Như vậy là phạm pháp.”
“Tất nhiên.” Luật sư nói. “Nhưng đối phương chưa chắc đã quan tâm.”
“Trong mắt họ, đứa trẻ mang họ Trần, thì là người nhà họ Trần.”
“Họ có thể cho rằng, mang con cháu nhà mình đi là chuyện đương nhiên.”
Tôi siết chặt điện thoại.
“Vậy em phải làm sao?”
“Không rời nửa bước.”
Luật sư nói.
“Đưa đón con, tự mình đi.”
“Ra ngoài, luôn mang theo con.”
“Quan trọng nhất là, phải luôn cảnh giác.”
Tôi cúp máy.
Tối hôm đó, tôi đưa ra một quyết định.
Xin nghỉ việc.
Công ty tôi ở trung tâm thành phố, cách nhà mẹ tôi quá xa.
Mỗi ngày đi làm mất hai tiếng đi lại, Đoá Đoá đi học tan học đều do mẹ tôi đưa đón.
Nhưng bây giờ thì không được nữa.
Nhà họ Trần có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Tôi phải tự mình bảo vệ Đoá Đoá.
Ngày hôm sau, tôi nộp đơn xin nghỉ việc cho công ty.
Trưởng phòng rất ngạc nhiên.