Chương 7 - Giày Cao Gót Và Tai Nạn Tình Yêu

Tôi xấu hổ đến mức muốn độn thổ, trừng mắt nhìn Thẩm Tu Viễn:

“Tất cả là tại anh!”

Anh nhìn tôi với ánh mắt vô tội:

“Sao lại trách anh?”

“Chỉ có thể trách anh!”

“Được rồi, được rồi. Dù sao anh cũng nằm một chỗ không động đậy được, em nói sao thì là vậy.”

Bọn Tiểu Chu nhanh chóng ló đầu vào, tay xách theo giỏ hoa quả.

“Lão đại đúng là lão đại, vừa tỉnh đã ân ái cùng chị dâu.”

“Đúng rồi đó, người bình thường làm gì có bản lĩnh này?”

Tôi vẫn chưa hết xấu hổ, cúi xuống lấy ống hút đút nước cho Thẩm Tu Viễn.

Anh uống một ngụm, giọng khàn đặc:

“Đừng nói mấy câu vớ vẩn nữa. Mặt vợ anh mỏng lắm, chọc em ấy giận thì lại bắt anh dỗ đấy.”

Mọi người cười ha hả, vội vàng đổi chủ đề.

Tiểu Chu nghiêm túc báo cáo:

“Bên nhà họ Phương đã mời luật sư, bảo lãnh cho Phương Tình ra ngoài rồi.”

Thẩm Tu Viễn không có phản ứng gì quá lớn, cứ như đã đoán trước được điều này.

Nhưng tôi thì không thể nhịn được nữa!

Tôi lập tức gọi điện cho Trợ lý Trần, nói sơ lược tình hình, sau đó dặn dò:

“Liên hệ với luật sư Chu giúp tôi, chỉ cần có thể tống cô ta vào tù, bao nhiêu tiền cũng được!”

Cúp máy, tôi xoay người lấy khăn lau mặt cho Thẩm Tu Viễn.

Giọng tôi đầy căm phẫn:

“Cô ta đã hại anh thành ra thế này mà còn muốn chạy trốn? Xem xem cô ta chạy được bao xa! Dù có tốn cả triệu, em cũng phải khiến cô ta ngồi tù! Không chỉ thế, em sẽ đưa cô ta vào trại tâm thần, để cô ta không bao giờ ra ngoài được nữa!”

Khi tôi lau xong, gương mặt nhợt nhạt của Thẩm Tu Viễn đã có chút hồng hào hơn.

Anh khẽ nắm lấy tay tôi, cười nói:

“Được, cô ta chết chắc rồi. Em ngoan nào, đừng giận nữa.”

Tôi bĩu môi, vòng tay ôm anh:

“Anh mau khỏe lại, cuối tuần mình còn đi mua cún con nữa.”

Trước đó chúng tôi vừa mới bàn bạc xong, cuối tuần sẽ đi chọn một bé cún.

Ai ngờ, lại xảy ra chuyện này…

Tâm trạng vui vẻ chẳng còn nữa, thay vào đó là một ngọn lửa giận ngùn ngụt.

Phương Tình đúng là đồ sao chổi mà!

15

Hai tuần sau, Thẩm Tu Viễn xuất viện.

Bác sĩ nói rằng anh ấy hồi phục rất tốt, nhưng trong thời gian ngắn không được vận động mạnh.

Vì thế, tôi đặt mua một chiếc xe lăn, nhưng anh thì mặt mày đen thui, cứng rắn không chịu ngồi.

Tiểu Chu và mấy anh em trong đội vất vả lắm mới nhịn cười, có vẻ như nội thương sắp phát tác đến nơi.

“Lão đại, anh cứ ngồi đi.”

“Đúng đó, đây là tấm lòng của chị dâu mà.”

“Anh xem, chị dâu đang giận rồi kìa, mau ngồi xuống đi!”

Thẩm Tu Viễn không còn cách nào khác, đành mặt mày cau có ngồi lên xe lăn.

Lúc tôi đẩy anh ra khỏi bệnh viện, Tiểu Chu và mấy người kia lén chụp mấy tấm hình, rồi gửi vào nhóm chat nội bộ.

Không lâu sau, bức ảnh lan truyền khắp nơi, thậm chí còn đến cả nhóm mà Thẩm Tu Viễn đang tham gia.

Anh nhìn màn hình điện thoại, bàn tay đặt trên đầu gối siết chặt, gân xanh nổi lên.

Nghiến răng nghiến lợi nói:

“Mấy cậu đúng là hết thuốc chữa rồi!”

Lập tức, nhóm người kia ngoan ngoãn im bặt, ngoảnh mặt làm ngơ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Về đến nhà, anh vừa bước vào cửa đã cố gắng đứng dậy, đi lại vài bước.

Tôi vội chạy đến đỡ:

“Bác sĩ dặn anh không được vận động mạnh.”

“Chỉ đi bộ thôi mà.”

“Đi quá mười bước là không được!”

Tôi đẩy anh ngồi xuống sofa, nghiêm túc dặn dò:

“Bác sĩ nói vết thương của anh khá sâu, thời gian hồi phục lâu hơn bình thường. Cho nên, từ hôm nay trở đi, một tuần không được rời khỏi xe lăn, một tháng không được làm việc nhà, ba tháng không được vận động mạnh, rõ chưa?”

Thẩm Tu Viễn chớp mắt, chậm rãi nói:

“Nhưng cái đó… không tính là vận động mạnh chứ?”

Tôi đỏ bừng cả mặt, xấu hổ lườm anh:

“Đáng ghét! Giờ mà anh còn nghĩ đến chuyện đó à!”

Anh bật cười, giơ tay lên đầu hàng:

“Anh sai rồi.”

Lúc này, chuông cửa vang lên.

Tôi chạy ra mở cửa, thấy nhân viên giao hàng đứng đó.

“Chào chị, đây là đơn hàng của chị: máy rửa bát, máy sấy khô, máy lọc nước và robot hút bụi, mời chị kiểm tra và ký nhận.”

“Vâng, cảm ơn anh.”

Tôi ký nhận xong, nhờ họ mang tất cả vào nhà.

Thẩm Tu Viễn nhìn đống hộp to đùng giữa phòng khách, mặt không biểu cảm:

“Bà xã, anh chỉ tạm thời không làm việc nhà được thôi mà… sao em phải mua cả bộ thế này?”

Tôi vắt tay lên hông, hừ lạnh:

“Em vốn định mua từ lâu rồi, chỉ là anh không cho thôi. Giờ thì tốt rồi, tất cả đều có đủ, sau này anh cũng nhàn nhã hơn rồi.”

“…”

Một tháng sau, luật sư Chu gọi điện báo tin, vụ án của Phương Tình đã được xét xử phúc thẩm, cô ta bị tuyên án ba năm tù giam.

Tôi biết, với thực lực của luật sư Chu, ba năm có lẽ đã là mức tối đa rồi.

“Cảm ơn anh nhiều lắm, luật sư Chu.”

“Không có gì đâu, công ty luật của chúng tôi vẫn luôn hợp tác với tập đoàn Tây Á, giúp đỡ tổng giám đốc Doãn là vinh hạnh của tôi.”

“À đúng rồi, hai tháng nữa là hôn lễ của tôi, mong luật sư Chu đến chung vui.”

Anh ta vui vẻ đồng ý:

“Tất nhiên rồi, tiệc cưới của tổng giám đốc Doãn và Thẩm đội trưởng, tôi sao có thể vắng mặt được?”

Cúp máy, tôi thở phào một hơi dài.

Không biết từ khi nào, Thẩm Tu Viễn đã đứng phía sau tôi, nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi, giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên bên tai:

“Em vẫn thấy không hả giận sao?”

“Đương nhiên rồi! Cô ta làm anh bị thương như vậy, chết cũng không đủ đền tội!”

Tôi uất ức ôm chặt lấy anh:

“Nhưng biết làm sao đây? Luật sư Chu đã cố gắng hết sức, nếu đổi người khác, có khi còn không phán được mức án này.”

Tay anh siết chặt eo tôi hơn, giọng mang theo chút trầm ngâm:

“Em với luật sư Chu quen thân lắm à?”

Tôi ngước lên nhìn anh, nhịn không được bật cười:

“Sao nào? Anh ghen à?”

Anh không đáp, nhưng ánh mắt rõ ràng có chút khó chịu.

Nghĩ lại khoảng thời gian này, tôi thường xuyên gọi điện trao đổi với luật sư Chu, còn từng khen anh ta đẹp trai, phong độ, cơ bắp săn chắc đến mức làm căng cả áo sơ mi…

Lúc đó tôi không suy nghĩ nhiều, nhưng giờ nhớ lại, hình như đúng là hơi quá đáng.

Tôi cười gượng gạo, vươn tay ôm cổ anh, dịu dàng nịnh nọt:

“Ông xã, sau này em sẽ không khen người đàn ông khác nữa. Anh mới là người đẹp trai nhất, tuyệt vời nhất trong lòng em. Cơ bắp của anh cũng to hơn anh ta nhiều…”

Còn chưa nói hết câu, tôi đã bị anh bế thẳng lên.

Tôi hoảng hốt kêu lên:

“Không được đâu! Còn hai tháng nữa!”

Anh cười lạnh:

“Kệ mẹ nó hai tháng!”

“…”

16

Vào một ngày tháng Mười, hôn lễ của chúng tôi diễn ra đúng như kế hoạch.

Tôi khoác lên mình chiếc váy cưới lộng lẫy, tay ôm bó hoa trắng muốt, đứng phía sau lưng Thẩm Tu Viễn.

Anh cao hơn tôi rất nhiều, bộ vest được cắt may tinh tế càng tôn lên vóc dáng hoàn mỹ—bờ vai rộng, vòng eo thon gọn, đôi chân thẳng dài.

Chỉ nhìn từ phía sau thôi cũng đủ khiến tim tôi đập thình thịch.

Nhiếp ảnh gia giơ tay ra hiệu.

Tôi hồi hộp cắn môi, khẽ chọc nhẹ vào lưng anh.

“Ông xã, quay lại đi nào.”

Thẩm Tu Viễn hơi cử động đầu, rồi từ từ xoay người lại.

Khoảnh khắc ánh mắt anh dừng trên người tôi, tôi nhìn thấy trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy bỗng chốc rực sáng, giống như toàn bộ thế giới của anh lúc này chỉ có mỗi tôi mà thôi.

Bao nhiêu cảm xúc cuộn trào trong mắt anh, cuốn trôi đi vẻ lạnh lùng thường ngày, chỉ còn lại sự nồng nhiệt và say đắm.

Tôi bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm đến mức mặt đỏ bừng, nhỏ giọng hỏi:

“Ông xã, em có đẹp không?”

Anh bất ngờ tiến lên ôm lấy tôi, ngón tay khẽ vuốt qua lớp khăn voan trắng mềm mại, giọng nói trầm ấm mà dịu dàng:

“Nhạc Nhạc của anh là đẹp nhất.”

Hơi thở nóng rực của anh phả vào tai tôi, khiến cả người tôi đều nóng lên.

Tim tôi như bị ai đó nhẹ nhàng gảy lên từng nhịp, tôi mím môi, cẩn thận hỏi:

“Ông xã, em có thể nhờ anh một chuyện không?”

“Chuyện gì?”

“Sau này, mỗi ngày anh có thể nói những lời này với em được không?”

Anh cúi đầu nhìn tôi, khóe môi chậm rãi cong lên thành một nụ cười nguy hiểm:

“Còn phải xem biểu hiện của em đã.”

“Hả?”

Anh nhướng mày, giọng điệu vô cùng chậm rãi:

“Nếu em khiến anh vui, muốn nghe bao nhiêu câu cũng được.”

Khoảnh khắc đó, tôi thật sự có cảm giác sau khi bị đâm một nhát, anh đã hoàn toàn đổi tính rồi!

“Nào nào, chụp ảnh hôn môi đi!”

Nhiếp ảnh gia hô lớn, mọi người xung quanh cũng bắt đầu ồn ào cổ vũ.

Tôi hơi xấu hổ, nhưng chưa kịp phản ứng thì Thẩm Tu Viễn đã tự nhiên cúi xuống, dùng hành động để đáp lại yêu cầu của nhiếp ảnh gia.

Đôi môi anh chạm nhẹ vào môi tôi, động tác nhẹ nhàng nhưng đầy chiếm hữu, khiến trái tim tôi đập loạn nhịp.

Tôi cảm giác hơi thở của anh hòa vào hơi thở của tôi, toàn thân như bị bao phủ trong sự ấm áp và an toàn.

Trong khoảnh khắc ngọt ngào ấy, tôi không nhịn được mà khẽ nói:

“Ông xã, thật ra, ngay từ lần đầu tiên gặp anh, em đã yêu anh rồi.”

Anh hơi dừng lại một chút, rồi ánh mắt trở nên càng dịu dàng hơn.

Anh giơ tay vuốt ve gương mặt tôi, từng câu từng chữ đều tràn đầy chân thành:

“Anh cũng vậy. Nhạc Nhạc, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã muốn cưới em về làm vợ.”

Lời nói ấy khiến tôi sững sờ.

Tôi cứ nghĩ rằng, tình cảm của chúng tôi là từng chút từng chút một vun đắp mà thành.

Nhưng không ngờ, ngay từ giây phút đầu tiên, chúng tôi đã dành cho nhau một tình yêu sét đánh.

Hóa ra, ngay từ đầu, chúng tôi đã là một đôi tình nhân cùng hướng về nhau.

(Toàn văn hoàn)