Chương 2 - Giấy Báo Trúng Tuyển Định Mệnh
Cho đến hôm nay, tôi mới biết.
Thì ra tất cả những đau khổ mà tôi phải chịu, đều do một tay Lục Cẩn Xuyên tạo nên!
Bát canh gà rơi “xoảng” một tiếng xuống đất, cũng cắt ngang hành động trong phòng của Lục Cẩn Xuyên.
Anh đặt tờ giấy báo trúng tuyển xuống, cảnh giác bước ra ngoài, thấy người đứng ngoài cửa là tôi, ánh mắt anh không những không dịu lại, mà còn thêm lạnh lùng.
“Sao em lại ở đây?”
“Đến từ lúc nào?”
Hai câu hỏi dồn dập như đang thẩm vấn tội phạm khiến tim tôi càng thêm lạnh giá.
Tôi rất muốn hỏi Lục Cẩn Xuyên, anh đã đốt bao nhiêu lần giấy báo trúng tuyển của tôi, chẳng lẽ không có chút áy náy nào sao?
Nhưng tôi còn hiểu rõ hơn cả anh.
Không có.
Anh cũng như Lục Hoài Xuyên, trong lòng chỉ có mỗi em gái tôi – Tô Mẫn.
Những lời chất vấn suýt bật khỏi miệng lại bị tôi nuốt trở lại, tôi giả vờ như không có chuyện gì, bình thản nói:
“Em vừa mới đến, nghe nói bố mẹ sắp tới, nên em nấu ít canh gà cho mọi người, không ngờ lại làm đổ…”
Lúc này Lục Cẩn Xuyên mới nhìn thấy mu bàn tay đỏ ửng của tôi, liền đau lòng kéo tôi vào nhà bôi thuốc.
“Em à, chẳng phải anh đã nói việc này cứ để anh làm là được sao?”
“Bôi chút dầu vừng trước đã, lát nữa anh đưa em vào thành phố khám.”
Hành động của Lục Cẩn Xuyên rất dịu dàng, cẩn thận bôi dầu vừng lên chỗ bị bỏng của tôi.
Ánh mắt tôi lướt qua căn phòng, vợ chồng họ Lục trên mặt vẫn treo nụ cười giả tạo.
Chỉ là so với trước kia, nụ cười ấy thêm vài phần chột dạ.
Giấy báo trúng tuyển không còn trên bàn, chắc chắn đã bị họ giấu đi. Nhưng tôi vẫn không nhịn được mà thử dò hỏi Lục Cẩn Xuyên:
“Cẩn Xuyên, nghe nói giấy báo trúng tuyển của mọi người đã lần lượt được gửi tới rồi, anh có…”
“Anh xem rồi, không có của em.”
“Du Du, em cũng đừng buồn, cùng lắm thì anh nuôi em cả đời.”
Lục Cẩn Xuyên trơ tráo nói dối, lại còn không quên dỗ dành tôi.
Trái tim tôi như chìm xuống đáy vực, nhưng vẫn vì ba năm tình nghĩa vợ chồng mà muốn cho anh thêm một cơ hội.
“Nhưng em nghe nói, danh sách trúng tuyển rõ ràng có tên em mà…”
“Đó là em nghe nhầm rồi.” – Lục Cẩn Xuyên không chút do dự ngắt lời tôi, thậm chí còn nhíu mày nói thêm.
“Du Du, anh biết em không cam lòng, nhưng đây chính là số mệnh.”
“Em vốn không có mệnh đi học đại học, sau này cũng đừng thi nữa…”
Số mệnh sao?
Nhưng rõ ràng Lục Cẩn Xuyên là người hiểu hơn ai hết, thành tích của tôi hoàn toàn đủ để vào đại học!
Là anh ta đã xé từng tờ giấy báo trúng tuyển của tôi, cũng là anh ta đã xé nát đôi cánh đưa tôi bay đến bầu trời ước mơ!
Nước mắt cứ xoay tròn trong khóe mắt, tôi gắng gượng không để nó rơi xuống. Vợ chồng nhà họ Lục lại nhìn ra điều bất thường từ tôi, trừng mắt nhìn Lục Cẩn Xuyên rồi cố gắng giảng hòa giữa chúng tôi.
“Cẩn Xuyên! Con nói vợ mình như vậy được sao?”
“Du Du, con cũng đừng để tâm quá lời nó nói, ý nó là dù con không học đại học, có nó bên cạnh thì cuộc sống cũng không đến nỗi tệ.”
Nói rồi, họ còn liếc Lục Cẩn Xuyên một cái.
Lục Cẩn Xuyên lúc này mới làm bộ làm tịch kéo tôi vào lòng.
“Bố mẹ nói đúng, anh là hiệu trưởng, nuôi em dư sức…”
“Thầy Lục! Cô Tô Mẫn gọi điện đến! Nói là đã lên tàu rồi, nhờ thầy đến đón!”
Lời Lục Cẩn Xuyên còn chưa dứt thì bị người ngoài cửa cắt ngang.
“Thật à? Sao bây giờ mới nói?”
“Anh phải đi ngay mới được, trời nóng như thế này, nếu Mẫn Mẫn bị say nắng thì khổ lắm.”
Ánh mắt anh ta lập tức sáng rực, không nói một lời liền bỏ tôi lại rồi vội vã rời đi.
Trên mặt vợ chồng họ Lục cũng hiện rõ vẻ lúng túng, nhưng vẫn cố biện hộ cho con trai họ.
“Hoài Xuyên gọi điện dặn Cẩn Xuyên chăm sóc Mẫn Mẫn nhiều hơn.”
“Dù sao đi nữa, Hoài Xuyên cũng là em trai Cẩn Xuyên, mà Mẫn Mẫn thì là em gái ruột của con…”
Tôi nhìn hai người từng khóc lóc van xin sau khi tôi và Lục Cẩn Xuyên kết hôn, quỳ gối trước mặt tôi, nói rằng mọi lỗi lầm trước đây là do họ, thề rằng sau này sẽ không liên lạc gì với Cẩn Xuyên và Tô Mẫn nữa, chỉ mong tôi tha thứ.
Giờ tôi đã hiểu, bọn họ cũng giống như Lục Cẩn Xuyên — một lũ cùng một giuộc.
Tôi khẽ lắc đầu, nói ra những lời hoàn toàn trái ngược với lòng mình:
“Tô Mẫn là em gái con, cũng là em dâu của Cẩn Xuyên, nó đi đón là điều đương nhiên.”
Vợ chồng họ Lục khen tôi biết điều, hiểu chuyện, nhưng vẫn chưa chịu rời đi.
Tôi biết, bọn họ vẫn chưa chắc tôi có biết chuyện giấy báo trúng tuyển hay không.
Tôi liền lấy cớ vào thành phố mua thuốc để rời khỏi đó.
Ở tiệm thuốc, tôi lục tìm khắp người, vậy mà ngay cả tiền mua một tuýp thuốc trị bỏng cũng không có.
Tôi đang định rời đi, thì nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tô Mẫn vọng từ phía sau rèm.
“Anh Cẩn Xuyên, em chỉ bị hạ đường huyết nhẹ thôi, không cần phải đưa em đến phòng khám làm gì.”
“Bình thường anh tiêu nhiều tiền cho em vậy, chị em không có ý kiến gì sao?”
Giọng của Lục Cẩn Xuyên đầy vẻ thờ ơ: “Cô ta là người sống dựa vào tôi, có thể có ý kiến gì chứ?”
“Hơn nữa, sức khỏe em yếu, càng phải chú ý cẩn thận.”
“Bác sĩ, những loại thuốc bổ anh nói ban nãy tôi lấy hết. Ngoài ra lấy thêm ít mứt trái cây, cô ấy sợ đắng, để ăn vặt.”
“Cảm ơn anh Cẩn Xuyên, hay là… mua cho chị em ít nữa nhé? Em sợ chị ấy nghĩ nhiều.”
Tô Mẫn vừa nói xong, tôi đã nghe thấy giọng Lục Cẩn Xuyên khinh thường đáp:
“Phí tiền làm gì?”
“Cô ta khổ cỡ nào mà chẳng chịu được, căn bản không cần.”
“Năm ngoái, hai con heo béo của trường bị bệnh, cô ta nhất quyết đưa đi thị trấn tìm bác sĩ thú y.”
“Tôi mặc kệ, cô ta tự mình kéo xe đi, mệt muốn chết, tôi thấy chỉ là tự chuốc khổ vào thân.”
“Heo bị bệnh thì giết ăn là xong, làm gì phải phiền phức vậy?”
Tô Mẫn lại phì cười.