Chương 5 - Giấy Báo Trúng Tuyển Đã Bị Đốt
Cha tôi phục vụ trong quân đội nhiều năm, tôi sống cùng bà nội từ nhỏ. Bà đã lớn tuổi, lại lãng tai, tuổi thơ tôi cô đơn và tẻ nhạt. Khi ấy chỉ có Chu Vinh Tông chịu chơi cùng tôi, dạy tôi bắt cá, trèo cây. Có lần tôi sốt cao suýt không qua khỏi, hắn ôm tôi khóc nức nở, hứa sau này sẽ làm bác sĩ để chăm sóc tôi.
Nhưng rồi, mọi thứ đều thay đổi — chỉ mình tôi vẫn ngây ngô níu giữ đoạn tình cảm ngây thơ thuở nhỏ.
Giờ thì tôi đã tỉnh mộng, và tôi sẽ không quay đầu lại nữa.
Sắc mặt Chu Vinh Tông ngày càng trắng bệch, hắn níu tay áo tôi, giọng khàn khàn:
“Xin lỗi… là anh đã quá đáng quá… Anh thật sự yêu em, nhưng vì cái chết của cha em… anh không dám đối mặt với em, cảm giác tội lỗi đè nặng nên anh mới chọn cách trốn tránh. Em có thể tha thứ cho anh được không?”
【Ối trời ơi, yêu là kiểu như này á? Xạo ke!】
【Yêu mà huỷ đời người ta, bôi nhọ cha người ta? Xin lỗi, nghe thấy mà buồn nôn.】
Tôi nhếch môi, ánh mắt đầy mỉa mai:
“Anh bị Lưu Tiểu Mai đá, nên muốn quay lại kiếm chút ấm áp? Hay vì mất việc nên mới nhớ ra tôi? Trong lòng anh rõ ràng hơn ai hết.”
Đạn mạc hiện một biểu tượng vỗ tay thật to:
【Chuẩn luôn! Tất cả những kẻ “bừng tỉnh” đều là vì không thể tiếp tục lợi dụng bạn nữa. Không ai quay đầu vì yêu bạn thêm lần nữa đâu.】
Khuôn mặt Chu Vinh Tông thoáng lộ vẻ hoang mang:
“Không phải… anh chỉ là… không muốn mất em. Anh vẫn muốn cưới em. Sau khi em đi rồi, anh mới nhận ra anh vẫn yêu em…”
Buồn nôn thật đấy.
Chẳng cần phải nói thêm gì nữa.
Tôi hất mạnh tay hắn ra, bước nhanh vào cổng trường.
Ở trường, tôi tình cờ gặp lại con trai của một người đồng đội cũ của cha – chúng tôi từng gặp nhau hồi nhỏ. Không ngờ rằng bây giờ lại học cùng một chuyên ngành.
Chúng tôi cùng lập nhóm học tập, cùng nhau ra ngoài tham quan các công trình kiến trúc, trao đổi kiến thức và quan điểm với nhau.
Tần Thư Hoài tính cách vui vẻ, học rộng hiểu sâu, thường kể cho tôi nghe những điều thú vị từ sách vở đến cuộc sống.
Một lần sau khi hoàn thành một dự án học thuật, hai chúng tôi cùng đi ăn ở một quán nhỏ gần trường.
Không hiểu từ đâu, Chu Vinh Tông lại lao ra, ánh mắt đỏ ngầu, chỉ tay vào tôi, gằn giọng:
“Phương Tình! Thì ra đây là lý do cô không chịu quay lại với tôi? Cô đã thích người khác rồi!”
12
Các bạn học xung quanh đều tò mò thò đầu ra xem. Từ sau chuyện “đá vọng phu”, tên tôi đã sớm trở thành chủ đề buôn chuyện trong trường.
So với những sinh viên đại học tràn đầy sức sống, Chu Vinh Tông vì phải sống tiết kiệm chật vật nơi thủ đô, sắc mặt tiều tụy, tinh thần rệu rã, trông như già đi mấy tuổi.
Tần Thư Hoài muốn đứng ra bảo vệ tôi, nhưng tôi ngăn lại. Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến anh ấy, tôi không thể kéo anh vào thêm nữa.
Xung quanh bắt đầu rộ lên những lời xì xào:
“Lên đại học rồi là chê chồng cũ nghèo chăng?”
“‘Trần Thế Mỹ’ chưa chắc chỉ là đàn ông đâu nha.”
Nghe những lời thiên vị mình, ánh mắt Chu Vinh Tông dần dần hé ra một tia hy vọng.
“Phương Tình, hay là chúng ta làm lại đơn đăng ký kết hôn đi, như vậy anh có thể ở lại thủ đô, tiếp tục ở bên em.”
Tôi chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà. Chu Vinh Tông trước kia dù có lạnh lùng, cũng chưa bao giờ khiến tôi cảm thấy… lệch lạc đến thế.
Tôi lạnh lùng nhìn hắn:
“Từ lúc anh toan tính đốt giấy báo trúng tuyển đại học của tôi, giữa chúng ta đã không còn tương lai nữa.”
Khuôn mặt Chu Vinh Tông tối sầm lại, ánh mắt cũng trở nên u ám.
“Thì ra em cũng chẳng yêu anh nhiều như anh nghĩ. Anh chỉ mắc chút lỗi nhỏ, sao em không thể tha thứ?”
【Trời đất ơi, thế mà gọi là ‘lỗi nhỏ’ à? Cái gì cũng có thể tha, riêng chuyện cản người khác học là không!】
Các bạn học xung quanh vừa nghe hắn từng định đốt giấy báo trúng tuyển, lập tức thay đổi thái độ. Họ hiểu quá rõ phải nỗ lực bao nhiêu mới được ngồi trong ngôi trường này — họ không thể đồng tình với bất cứ ai xem thường việc học.
Chu Vinh Tông vốn sĩ diện, không chịu nổi ánh mắt chỉ trích tứ phía, lập tức quay đầu bỏ chạy.
【Nam chính cứ tưởng nữ chính chê mình xấu xí, nghèo khổ nên mới không quay lại. Thế là hắn liền đi tìm Lưu Tiểu Mai đòi tiền.】
Theo lời đạn mạc, tôi đứng từ xa, trên con phố ngoài trường, trông thấy Chu Vinh Tông đang chạy theo Lưu Tiểu Mai.
Lưu Tiểu Mai ăn mặc thời thượng, bên cạnh là bạn trai mới tay cầm điện thoại “cục gạch” – trông rất có tiền.
“Lưu Tiểu Mai! Tao đã chi cho mày tổng cộng năm nghìn năm trăm tệ, mau trả lại đây!”
Lưu Tiểu Mai cười khinh:
“Anh bỏ tiền cho tôi là do anh tự nguyện, mắc mớ gì tôi phải trả?”
Bạn trai của cô ta cũng cười sằng sặc, rút ra một tờ mười tệ ném thẳng xuống đất.
Nè trả lại cho mày đó!”
Chu Vinh Tông chưa từng chịu nhục đến mức này, mặt đỏ phừng phừng, không nói nên lời.
13
Xuyên qua đám đông, hắn nhìn thấy tôi từ xa — ánh mắt trốn tránh, đầu cúi gằm trong xấu hổ.
Mãi đến một tuần sau, người ta mới biết tin Chu Vinh Tông… biến mất.
Hắn rơi xuống sông.
Nghe nói Lưu Tiểu Mai đồng ý trả tiền, hẹn hắn ra bờ sông vào buổi tối để lấy lại.
Ai ngờ Chu Vinh Tông bước hụt, trượt chân ngã xuống nước. Lưu Tiểu Mai ban đầu không hề kêu cứu, đợi đến lúc có người phát hiện ra điều bất thường, thì hắn đã hấp hối.
Lưu Tiểu Mai ngây thơ giải thích với cảnh sát:
“Anh ta từng nói khi lũ về còn tự mình bơi thoát được, bơi lội giỏi lắm, nên tôi đâu ngờ gì.”
Tôi không rõ, nếu khi đang vật lộn giữa dòng nước, Chu Vinh Tông có nghe được những lời đó… hắn sẽ nghĩ sao?
Hắn từng trách cha tôi — cứu nhầm người biết tự bơi.
Giờ thì, chính câu nói hắn từng buông ra vô tình lại quay ngược lại, đâm thẳng vào trán hắn như một chiếc boomerang chết chóc.
Cuối cùng, cảnh sát tìm được nhân chứng dưới cầu. Chu Vinh Tông không phải ngã xuống — mà là bị Lưu Tiểu Mai đẩy xuống sông.
Cô ta bị bắt vì tội giết người không thành.
Khi bị còng tay, Lưu Tiểu Mai vẫn không phục, lớn tiếng:
“Hắn đáng chết mà! Tiền là hắn tự nguyện tiêu cho tôi, cứ bám lấy tôi như cao dán chó, soi gương không biết mình là loại gì à?”
Chu Vinh Tông được đưa vào bệnh viện, phổi tổn thương vĩnh viễn.
Sống được bao lâu — là chuyện của số mệnh.
Hắn yêu cầu gặp tôi một lần.
“Xin lỗi…” — chỉ ba từ.
Tôi bước đến gần, thấy rõ trong mắt hắn là sự hối hận và cầu xin.
Cầu xin điều gì đây?
【Không lẽ… muốn nữ chính chăm sóc hắn suốt quãng đời còn lại? Thật ghê tởm.】
Tôi cúi người, giọng bình thản nhưng sắc như dao:
“Anh nên xin lỗi cha tôi.
Còn tôi — vĩnh viễn không tha thứ.”
Ánh sáng cuối cùng trong mắt Chu Vinh Tông lụi tắt, bàn tay buông thõng bên giường bệnh, một tràng ho dữ dội kéo dài.
Tôi quay lưng bước ra khỏi phòng bệnh, không ngoái lại một lần nào nữa.
Mẹ Chu Vinh Tông nghe tin dữ xong thì đổ bệnh, từ đó không thể đứng dậy.
Bà ta xưa nay ngoài mặt cười nói, sau lưng lại chuyên âm thầm giở thủ đoạn.
Hàng xóm trong làng không ai muốn quan tâm.
Cuối cùng, bà chết đói trong chính căn nhà mình.
【Ác giả ác báo! Bi kịch đã hóa thành niềm vui rồi — quá đã!】
Tôi cúi đầu thật sâu về phía khung đạn mạc.
Nếu không nhờ họ nhắc nhở, tôi đã thành một nữ chính bi thương trong truyện ngược mất rồi.
Giờ đây, tôi mới thật sự trở thành nữ chính mạnh mẽ, làm chủ số phận của chính mình.
Khung đạn mạc đồng loạt hiện dòng cảm thán:
【Cô ấy… nhìn thấy được chúng ta ư? Nếu đúng vậy… thật tuyệt… Chúng ta đã cứu được một cô gái.】
Rồi sau đó, tất cả biến mất.
Không còn một đạn mạc nào xuất hiện nữa.
Phía sau có người vỗ nhẹ vai tôi:
“Buổi tối cùng đi ăn nhé?”
Tôi quay đầu lại — là nụ cười rạng rỡ của Tần Thư Hoài.
Toàn văn hoàn.