Chương 2 - Giáo Viên Độc Miệng Và Cuộc Sống Sinh Viên
Mắng đến cuối, có lẽ thầy cũng mệt rồi.
Tôi trơ mắt nhìn đôi môi vừa phun ra lửa của thầy thốt ra hai chữ:
“Viết lại.”
Trái tim đang treo giữa ngực rốt cuộc cũng tắt ngấm.
Hai vai tôi sụp xuống.
Sau khi bị tuyên án tử hình, lại thấy như được giải thoát.
Rời khỏi văn phòng, qua ánh nhìn lướt bên, tôi thấy anh nhíu mày, rồi lấy từ ngăn kéo ra một lọ thuốc không rõ loại.
Tôi khẽ khàng đóng cửa lại, lòng vẫn ấm ức.
3
Vừa ra khỏi cửa, bạn cùng phòng đã đợi sẵn.
“Cuối cùng cũng ra rồi à.”
“Gương mặt tái mét thế kia? Thầy Tạ mắng cậu à?”
Tôi khóc không ra nước mắt:
“Cái đó không thể gọi là mắng nữa đâu, cậu không biết đâu, miệng thầy ấy độc lắm, thầy nói bài tớ đạo văn ngang với xét nghiệm ADN cơ đấy.”
“Giống chỗ nào chứ, bài tớ kiểm tra trùng có hơn bảy mươi phần trăm thôi, còn xa mới tới ADN, thầy dựa vào đâu mà nói thế?”
“Cái miệng 37 độ của thầy ấy mà nói ra lời lạnh buốt như thế, người đã đẹp trai vậy rồi, sao nói năng lại tàn nhẫn thế không biết!”
“Thầy ấy có biết đâu, sinh viên dậy sớm thức khuya nghe xong câu này là tan nát hết cả lòng rồi…”
Bạn tôi ôm bụng cười lăn lộn:
“Xét nghiệm ADN… trời ơi, cười chết mất thôi…”
“Thế mà mấy hôm trước cậu còn nói thầy Tạ đúng gu mình, là giáo viên cậu thích nhất đấy.”
Tôi giơ tay cắt lời:
“Tớ rút lại, rút lại hết! Toàn bộ!
Coi như trước đây tớ mù mắt, mù tim, nói mấy lời trời đánh đó sao ra khỏi miệng được chứ.”
“Thầy hướng dẫn ơi, sao người nỡ lòng vứt em cho tên này dạy vậy hả, em ghét Tạ Tùy!”
Tôi ngửa đầu than trời.
Bạn cùng phòng gật gù cảm thông:
“Thôi đừng buồn nữa, mai còn có tiết của thầy Tạ đấy.”
Câu nào không nên nhắc thì cô ấy lại nhắc đúng câu đó.
Tôi chỉ muốn đâm đầu vào tường chết luôn cho rồi.
Về đến ký túc, tôi đem nỗi uất hận trút vào đồ ăn.
Tự thưởng cho mình một bữa linh đình, gọi cả đống món đắt tiền mà thường ngày chẳng dám đặt.
Phải ăn ngon một bữa mới có thể xoa dịu tâm hồn bị tổn thương.
Không thì đến thắt cổ cũng chẳng còn sức.
4
Đang ăn uống say sưa, miệng còn đầy dầu mỡ, người yêu mạng bất ngờ gọi cuộc thoại giọng nói.
Tôi khó khăn lắm mới trượt nghe máy.
Giọng anh vang lên:
“Bé yêu đang làm gì đấy?”
“Ăn cơm, sao vậy anh?”
“Không có gì, chỉ là hôm nay chắc không chơi game với em được, anh thấy không khỏe lắm.”
Tôi lập tức căng thẳng:
“Anh thấy khó chịu chỗ nào? Cảm à?”
“Không, dạo này anh tới một trường mới phụ giảng giúp thầy hướng dẫn, chỉ là không ngờ sinh viên ở đây lại ngốc đến thế, làm anh tức đau cả dạ dày.”
Tôi phá lên cười:
“Hả? Vậy cô ta làm sao mà đậu đại học được vậy?”
“Anh cũng đang thắc mắc đây.”
Nghĩ tới bài luận văn, tôi lập tức cứng họng, chẳng cười nổi nữa.
“Sao thầy hướng dẫn của em không phải là anh chứ, giá mà anh là thầy của em thì tốt biết bao.
Cái ông thầy kia của em… em lười chửi luôn rồi.”
“Em không sợ anh cũng nghiêm khắc với em à?”
“Anh nỡ sao?”
“Anh không nỡ.”
“Vậy là đủ rồi. Haiz, dạo này em thật sự bị luận văn hành đến phát điên, vừa nãy còn thấy giọng anh giống giọng ông thầy của em nữa cơ, haha.”
“Trùng hợp thế à? Nhưng mà… hiện giờ trường anh đang dạy cũng ở cùng thành phố với em đấy, không chừng tụi mình từng gặp nhau trong đám đông rồi cũng nên.”
Nói đến đây, anh khẽ ho một tiếng, giọng đầy dò xét:
“Em lúc nào rảnh… mình gặp mặt một lần nhé?”
Tim tôi như thắt lại.
Gặp mặt…
Đột ngột quá.
Tôi im lặng mãi không lên tiếng, đầu dây bên kia bắt đầu cuống:
“Em lo lắng gì à? Hay là… không muốn gặp anh?”
“Hả? Không phải, chỉ là… sao đột nhiên lại muốn gặp thế?”
“Không phải đột nhiên, mà là anh đã nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi.”
Giọng anh vừa dịu dàng vừa kiên định.
Lòng bàn tay tôi cầm điện thoại bắt đầu đổ mồ hôi, trái tim đập thình thịch, không thể nói nổi chữ “không”.
“Vậy thì quyết định thế nhé.”
“Vâng.”
5
Cho đến khi đặt điện thoại xuống, đầu tôi vẫn còn mơ mơ màng màng.
Sao nãy lại ngu ngốc đồng ý thế không biết?
Vậy thì… mấy chuyện tôi lừa anh ấy chẳng phải sẽ bại lộ hết sao?
Tôi quen anh ấy từ năm ngoái.
Trong một game giải trí, anh ấy chơi siêu tệ, còn tôi thì mắng người siêu hăng.
Vừa chấp nhận lời mời kết bạn, tôi còn chưa kịp xả giận, đối phương đã tặng tôi luôn một bộ skin truyền thuyết.
Tôi vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Giận cỡ nào cũng bay sạch.
Sau đó dần dần thân thiết, rồi thường xuyên hẹn nhau chơi game.
Cuối cùng thì xác định mối quan hệ.
Nhưng chỉ giới hạn trong mạng ảo, quen nhau nửa năm, tôi chưa từng xin ảnh của anh ấy.
Chơi thì chơi, đùa thì đùa, nhưng ảnh thì tuyệt đối không giỡn.
Tôi sợ chỉ cần anh gửi ảnh qua tôi sẽ không chịu nổi.
Anh thì kể cho tôi rất nhiều thông tin về bản thân, còn tôi thì… toàn nói dối, kể cả tên.
Ngay cả địa chỉ nhận quà, tôi cũng chỉ cho anh địa chỉ của trạm giao hàng ngoài cổng trường.
Giờ thì làm sao đây?
Tôi chống cằm, khổ sở suy nghĩ.
Chẳng lẽ nói mình mới… đổi tên?