Chương 6 - Giáo Viên Bị Ném Đá
Tôi không nhịn được cười:
“Kiến Quốc, anh có thấy cảnh này quen không?”
Anh lập tức hiểu ra ý tôi, đưa trái táo đã gọt cho tôi, nắm lấy tay kia, cảm thán:
“Thời gian trôi thật nhanh.
Chớp mắt cái đã hơn ba mươi năm rồi.”
Năm đó, tôi và anh gặp nhau vì một tai nạn giao thông.
Trong vụ đó, anh bị gãy chân và phải nhập viện.
Lúc ấy tôi là người gây ra tai nạn, nhưng anh không những không bắt bồi thường mà còn đùa rằng: “Đang muốn được nghỉ ngơi, nhờ cô mà được toại nguyện.”
Vì cảm thấy áy náy, tôi sau giờ tan làm thường xuyên đến chăm sóc anh.
Lâu dần, hai người nảy sinh tình cảm rồi nên duyên vợ chồng.
Tôi thật sự may mắn, sau 35 năm, chúng tôi vẫn ở bên nhau, không rời không bỏ.
Tin tôi bị thương phải nhập viện nhanh chóng lan ra trong khu dân cư.
Buổi chiều, các phụ huynh trong khu mang theo giỏ trái cây đắt tiền, sữa nhập ngoại tới bệnh viện thăm tôi.
“Cô Diêu, nghe nói cô nhập viện, tụi em tới thăm cô đây.”
“Không ngờ con mụ Lưu Mộng Oánh lại làm ra chuyện như vậy, khu mình có người như cô ta đúng là mất mặt.”
“Ngay từ lúc mới chuyển tới, tôi đã thấy cô ta không phải người đàng hoàng, giờ thì quả báo rồi, bị cảnh sát bắt là đáng đời.”
Giọng điệu của họ đầy vẻ hạ thấp Lưu Mộng Oánh, còn khi nói chuyện với tôi thì rón rén nịnh nọt.
Tôi nhìn ra được, hôm nay họ đến đây tuyệt đối không đơn thuần chỉ để thăm bệnh.
Nhưng tôi chẳng còn hứng thú để đoán mục đích thật sự của họ nữa.
“Cảm ơn mọi người đã quan tâm, mấy thứ này mọi người mang về đi.
Tôi xưa giờ quen ăn cơm rau dưa rồi, mấy thứ cao cấp này tôi không dùng được, để ở đây cũng chỉ phí của.”
“Mọi người về đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Ý đuổi khách rõ ràng như thế, vậy mà chẳng ai chịu đi.
Họ nhìn nhau dò xét, cuối cùng có người lên tiếng:
“Cô Diêu, thật ra hôm nay chúng tôi đến còn có chuyện này muốn nói.”
Tôi ngẩng đầu nhìn họ, lặng lẽ chờ xem rốt cuộc họ định nói gì.
“Cô Diêu, chúng tôi đã hỏi thử bên ngoài rồi.
Một trung tâm dạy thêm bây giờ thu tới ba nghìn tệ một tháng cho một đứa trẻ.
Nhà tôi có hai đứa, là sáu nghìn.
Chúng tôi đều là công nhân viên chức bình thường, làm sao gánh nổi mức học phí đó.”
“Vì vậy mọi người bàn bạc với nhau, muốn mời cô quay lại dạy thêm cho bọn trẻ.”
Thấy tôi không nói gì, có người sốt ruột lên tiếng:
“Cô Diêu, lúc trước Lưu Mộng Oánh đòi cô lo cơm trưa, tôi chưa bao giờ đồng tình với cô ta đâu.
Tôi vẫn luôn rất biết ơn cô đã giúp tụi nhỏ học hành.”
“Đúng đó, cô tốt với tụi tôi, chúng tôi đều nhớ trong lòng.”
“Giờ Lưu Mộng Oánh – con sâu làm rầu nồi canh – cũng bị bắt rồi, cô quay lại giúp tụi nhỏ đi mà.”
“Nếu không được thì… tiền học tụi tôi tăng thêm cho cô, tám trăm có được không?”
Tôi lắc đầu:
“Không phải vấn đề tiền bạc.”
“Vậy là vấn đề gì? Cô chỉ cần nói, tụi tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng.”
Tôi nhìn họ, chậm rãi mở miệng:
“Khi tuyết lở, không có bông tuyết nào là vô tội.”
“Thứ giúp tôi duy trì lớp học chỉ với 500 tệ một bé suốt thời gian qua chính là tấm lòng yêu nghề dạy học.
Nhưng chính cô ta đã cho tôi thấy, những gì tôi kiên trì và trân trọng bao lâu nay, hóa ra chỉ là một trò cười.”
“Tôi đã già rồi, đến tuổi nghỉ hưu, tôi không muốn tự chuốc thêm phiền phức nữa.”
Họ còn định nói tiếp, nhưng bị Tôn Kiến Quốc đuổi ra ngoài:
“Bác sĩ nói rồi, Mộ Lan cần nghỉ ngơi, mời mọi người về cho!”
Đuổi họ đi xong, sợ tôi bị mềm lòng, anh quay sang dặn dò:
“Thương gân động cốt trăm ngày.
Bác sĩ nói em phải nghỉ ngơi ít nhất ba tháng, trong ba tháng này không được động tay động chân làm gì hết.”
Tôi cười nói:
“Sau chuyện này, giờ có cho em đi dạy thêm em cũng không làm đâu.
Làm ơn mắc oán, em đâu có sở thích tự ngược.”
Sáng hôm sau, cảnh sát gọi điện cho tôi.
Họ nói với những gì Lưu Mộng Oánh đã gây ra, quyết định xử phạt hành chính cô ta 500 tệ, và tạm giữ 15 ngày.
Còn số đồ cô ta đập phá trong nhà tôi, tổng cộng thiệt hại lên tới 34.000 tệ.
Nhưng cô ta la lên bảo không có tiền bồi thường.
Khi gọi cho chồng nhờ giúp, chồng cô ta chỉ thẳng thừng ném lại một câu:
“Tự lo đi!”
Cảnh sát hỏi tôi có muốn kiện hình sự không.
Tôi gật đầu chắc nịch:
“Cô ta phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.
Không thể dùng một câu ‘không có tiền’ là muốn thoát tội.
Nếu cô ta không trả nổi, vậy thì để pháp luật dạy cô ta.”
Ba ngày sau, Tôn Kiến Quốc đến đón tôi xuất viện.