Chương 8 - Giao Ước Câm Lặng
Đó là vết sẹo bị để lại khi tôi ngã xuống từ trên cao lúc đang cố gắng trốn khỏi cô nhi viện.
Bình thường tóc đã che đi phần nào, rất ít người có thể phát hiện ra.
Người đàn ông trầm mặt trong chốc lát rồi mở miệng thăm dò:
“Vạn Nhất?”
Vạn nhất chúng ta gặp lại thêm lần nữa thì sao?
Khi vận mệnh để chúng ta gặp lại, rốt cuộc đó là ân thưởng ông trời ban cho, hay là một cách để trừng phạt đôi bên?
Chẳng ai biết.
Chúng ta chỉ biết định mệnh đã bắt ép nó phải diễn ra như vậy.
Tôi và Hoắc Cẩn Ngôn không kịp ôn lại chuyện xưa thì kẻ đuổi theo hắn đã gần tiếp cận tới nơi.
Tôi giấu anh vào trong kho hàng.
Chuông báo động dưới bàn thực sự có ích, ngay lúc bọn họ bóp cổ tôi hỏi Hoắc Cẩn Ngôn đang ở đâu, tôi đã liều chết bấm chuông.
Tên cầm đầu muốn dùng súng giết tôi diệt khẩu.
“Con điên này!”
Đèn cảnh sát sáng lên kéo theo tiếng còi, bọn chúng lập tức chạy trốn khỏi cửa hàng.
Tôi đến kho hàng bật đèn lên.
Vết thương trên bụng Hoắc Cẩn Ngôn toàn máu là máu, người đã sớm hôn mê bất tỉnh.
Tôi cởi bớt đồ trên người anh ra, làm sơ cứu đơn giản cho hắn trước khi cứu thương kịp tới.
Cơ thể anh nóng như lửa đốt, ngoại trừ vết thương này ra, trên tấm lưng gầy gò còn chằng chịt các vết thương cũ mới đan xen nhau.
Anh mơ mơ màng màng nói với tôi, có thế nào đi chăng nữa cũng không thể đưa anh tới bệnh viện.
Sau cùng tôi quyết định đưa anh về nhà, rồi gọi điện cho dãy số anh cung cấp để tìm thêm người đến đây giúp đỡ.
A Bân mang theo hòm thuốc đến.
Nghe nói người này là anh em vào sinh ra tử với anh.
Cậu ấy xử lý vết thương cho Hoắc Cẩn Ngôn như đã sớm quen, dặn dò tôi một số việc rồi lại hấp tấp rời khỏi đây.
Hoắc Cẩn Ngôn ở lại nhà tôi gần một tháng.
Chúng tôi nói với nhau rất nhiều chuyện.
Nói về quá khứ của đôi bên mà chúng tôi đều chưa từng có mặt, về tương lai vô định không biết trước nhưng tràn trề hy vọng.
Có một số người không có cách nào để chúng ta bày tỏ dù là gặp nhau mỗi ngày.
Mà có người dù cho cách cả chục, cả trăm năm, ngay cả khi dáng vẻ đã biến thành một bộ dạng khác với trong trí nhớ, vẫn có thể lấp đầy lỗ hổng quá khứ trong giây lát, tựa như bọn họ chưa từng một giây ly biệt.
Hoắc Cẩn Ngôn nói với tôi, sau khi Hoắc gia bỏ lệnh cấm túc với anh, anh đã quay trở lại cô nhi viện tìm tôi.
Nhưng lúc ấy tôi đã sớm lẻn ra khỏi đó rồi.
Anh ấy không thích Hoắc gia, thà làm một tên ăn mày tự do tự tại, còn hơn là làm con rối đẹp đẽ mỹ lệ của Hoắc gia.