Chương 5 - Giao Ước Câm Lặng
“Chắc là vì đứng trước cửa nhà của anh tôi nên cô muốn làm ra dáng vẻ tam trinh cửu liệt cho anh tôi thấy đấy chứ?”
Hắn vốn luôn nói những lời vô cùng chướng tai, dù tôi đã cố gắng kiềm chế, nhưng đôi lúc vẫn không khỏi muốn tát cho hắn mấy cái.
“Thật lòng mà nói trước kia hai người các người quả là trời sinh một đôi.”
“Một người giả bộ thanh cao nói không muốn ở bên tôi, thế mà sau khi anh tôi chết lại như điên chạy tới tìm tôi, chớp mắt cái đã mười năm trôi qua.”
“Người kia thì cao cao tại thượng không muốn nhận cha, rồi đi làm cảnh sát cái quái gì đó, kết quả bị người ta giết chết, một mảnh xương cũng đào không ra.”
“Nếu như, cô nói nếu như anh ta ở trên trời biết giờ cô đã thuộc về tôi, hắn sẽ bày ra vẻ mặt như thế nào nhỉ?”
Được rồi, tôi thực sự nhịn không nổi nữa.
Trong lúc Hoắc Trường Ngôn còn muốn nói tiếp, tôi vung tay tát cho hắn một cái.
Tôi giận đến mức cả người phát run.
Hoắc Trường Ngôn nói tôi thế nào tôi không quan tâm.
Nhưng trên thế giới này, người không có tư cách mắng chửi Hoắc Cẩn Ngôn nhất chính là hắn.
Hoắc Trường Ngôn lớn lên trong sự yêu thương săn sóc của tập đoàn nghìn tỷ Hoắc gia.
Nhưng Hoắc Cẩn Ngôn thì không thế, anh ấy giống tôi, đều lớn lên trong cô nhi viện.
Những ngày đầu mới tới cô nhi viện, tôi không dám nói chuyện với ai.
Mặc dù trong viện toàn trẻ nhỏ, nhưng người nhiều đồ ăn lại ít, vô tình đã tạo nên môi trường lớn cá lớn nuốt cá bé.
Bữa ăn của tôi luôn bị mấy đứa cao lớn hơn giành mất.
Bọn chúng bắt tôi ngủ trên chiếc giường vừa ẩm ướt lại bẩn thỉu, bắt tôi làm những công việc dơ dáy không ai muốn động tay.
Chuyện xảy ra trong thời gian dài, da của tôi không chỉ phát ban, mà cơ thể cũng càng ngày càng gầy gò.
Mỗi khi có người đến nhận con nuôi, bọn họ thấy tôi thì đều che mũi lại.
Mấy đứa trẻ khác đều được nhận nuôi, chỉ có tôi là đứa bị bỏ lại.
Viện trưởng lắc đầu nhìn tôi, đổi cho tôi một cái tên khác.
Ông ấy nói, cứ gọi tôi là Vạn Nhất đi.
Vạn nhất có người có thể nhận nuôi tôi?
Vạn nhất có ngày tôi có thể rời khỏi đây?
Tên của tôi đại biểu cho một khát vọng không cách nào có thể thành hiện thực.
Cũng định trước cuộc đời này của tôi, muốn cái gì cũng sẽ khó có thể đạt được, lúc nào cũng sẽ thiếu đi một chút may mắn trong hai chữ “vạn nhất” ấy.
Mãi cho đến khi cô nhi viện tôi đang ở sáp nhập với một cô nhi viện khác. Càng nhiều đứa trẻ khác xuất hiện, khả năng tôi bị vứt bỏ, bị bắt nạt cũng càng cao hơn.