Chương 3 - Giao Ước Câm Lặng
Tôi nhìn hắn không ngừng ra vào đủ loại địa điểm, ở bên đủ loại người.
Hắn muốn dùng cách đó để kích thích tôi, nhưng tôi trước sau vẫn duy trì trạng thái im lặng.
Một ngày nọ, hắn và mấy tên thiếu gia công tử cùng đi uống rượu.
Bọn họ chế giễu hắn khẩu vị đặc biệt, thế mà lại thích nuôi một ả câm bên người.
Hoắc Trường Ngôn nhìn tôi trong góc phòng, gần như là tàng hình, cười khẩy một tiếng.
“Không thể mở miệng nói chuyện thì mới có thể nhẫn nhịn hơn người, không đúng à?”
“Ngoài cô ta ra, còn ai chịu đựng được tôi nữa chứ?”
Nghe xong những lời này, đám người kia cười lớn, như thể đã biết trước đáp án.
Tôi cúi đầu thấp hơn một chút, lặng lẽ đếm ngược thời gian giao ước với hệ thống kết thúc.
Tôi không thích Hoắc Trường Ngôn.
Nếu như không phải vì điều ước ấy, ở bên hắn một ngày đã đủ khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
Mà điều ước kia, cho đến nay chưa từng liên quan tới hắn.
Tôi cầm vòng trong tay, lại ghét tiệm hoa mua một bó hoa rồi đi xe đến nghĩa trang.
Mộ của Hoắc Cẩn Ngôn rất sạch sẽ, cơ hồ là không dính một hạt bụi nào.
Nhưng tôi vẫn theo thói quen lấy khăn tay trong túi ra, nhẹ nhàng lau sạch ngôi sao năm cánh đỏ rực trên bia mộ.
Anh ấy là anh trai cùng cha khác mẹ của Hoắc Trường Ngôn.
Khác với Hoắc Trường ngôn khốn nạn vô sỉ, Hoắc Cẩn Ngôn là người tốt nhất tôi từng gặp trên đời.
Cũng không biết là vì sao, người tốt lại luôn yểu mệnh.
Ngày Hoắc Cẩn Ngôn chết, tôi đợi ở Duy cảng suốt một đêm.
Chúng tôi đã hẹn sẽ cùng nhau ngắm pháo hoa, nhưng anh ấy lại thất hứa.
Mãi cho đến khi pháo hoa đã nổ rực trời, ánh sáng tỏa rạng như ban ngày, đàm đông nhốn nháo đón pháo hoa, rồi lại người nào người nấy rời đi, bỏ lại quang cảnh tĩnh mịch, chỉ còn tôi đứng lại đó đợi đến lúc bình minh lên, anh ấy vẫn không tới.
Cậu nhóc luôn thay anh báo tin thay anh gọi điện thoại cho tôi.
Cậu ấy nói, Hoắc Cẩn Ngôn hỏi tôi pháo hoa có đẹp không, và có phải tôi sắp khóc rồi không.
Hoắc Cẩn Ngôn rất thông minh, anh ấy có thể đoán trước được mọi chuyện sẽ xảy ra sau khi anh ấy chết.
Duy chỉ có chấp niệm của tôi là anh ấy không đoán được.
Ông trời muốn người yêu nhau phải âm dương cách biệt, muốn người tốt phải sớm xa rời thế giới.
Thế thì tôi sẽ đánh bại ông trời.
Ông cụ phụ trách trông coi nghĩa trang thấy tôi tới thì chào hỏi tôi mấy câu.
“Cô Vạn, gần đây cô thường xuyên đến đây quá nhỉ.”
Tôi gật đầu đáp lại.
Đúng vậy.
Qua vài ngày nữa là tôi có thể đưa anh ấy quay về rồi.