Chương 10 - Giao Ước Câm Lặng
Hoắc Cẩn Ngôn có bị tôi mê hoặc hay không thì không biết, nhưng anh cứ dùng cằm đè lên xoa xoa cái đầu của tôi cả đêm.
Tôi nghe thấy giọng anh than thở: “Nhìn chẳng khác gì Thái Địch Hùng.”
Đồ trai thẳng đáng ghét.
Chuông điểm mười hai giờ vang lên, Hoắc Cẩn Ngôi từ trong túi áo móc ra một cái hộp.
“Merry Christmas~”
Tôi dè dặt mở cái hộp ra.
Đời này món quà Giáng Sinh đầu tiên tôi nhận được chính là vòng tay Hoắc Cẩn Ngôn tặng.
Chiếc vòng này là di vật mẹ anh để lại.
Tôi cầm chiếc vòng trên tay mà như cầm quả tạ ngàn cân, không dám nhúc nhích.
Tôi không dám nhận một món quà có ý nghĩa như vậy.
Hoắc Cẩn Ngôn tựa như nhìn thấu hết thảy tự ti và quẫn bách của tôi.
Anh đứng trước mặt tôi.
Gió đêm nổi lên, lỗ tai anh bị gió đông thổi đến đỏ bừng, ánh mắt anh lại vẫn thâm tình như cũ, để lại trong trái tim tôi dấu ấn không thể nào xóa nhòa.
Anh nói:
“Vạn Nhất, dù xác suất có nhỏ thế nào đi nữa, giữa vũ trụ bao la này, một phần nghìn xác suất ấy cũng có thể là báu vật trân quý người người trông mong.”
“Cũng có thể là tất thảy hạnh phúc của anh mỗi khi nhìn thấy em.”
Tôi chắc chắn sẽ hạnh phúc vào năm tới, câu nói này tôi đã lặp lại không biết bao lần.
Cuối cùng thì nó cũng thành hiện thực rồi.
Mùa đông tới rồi.
Hoắc Cẩn Ngôn, chúng mình bên nhau nhé.
Sau đêm đó Hoắc Cẩn Ngôn biến mất một thời gian.
Tôi gọi điện thoại anh cũng không bắt máy.
Chỉ có A Bân thỉnh thoảng sẽ đến cửa hàng báo với tôi tình hình của anh.
Tôi hỏi cậu ấy Hoắc Cẩn Ngôn bao giờ thì quay về.
A Bân gãi đầu, hiển nhiên là cậu ấy cũng không biết đáp án cho câu hỏi này.
Ngày tháng êm đềm cứ thế trôi qua.
Cửa hàng vừa nhập thêm rất nhiều đồ mới.
Tôi bận bịu xếp hàng lên kệ.
Ngồi xổm lâu đến mức vừa đứng lên trước mắt đã tối đen, trời đất quay cuồng, cơ thể tôi vô thức ngã về sau.
Khoảnh khắc trôi ngã xuống, một bàn tay to lớn ấm áp đỡ lấy tôi.
Hoắc Cẩn Ngôn thế mà lại ở ngay sau lưng tôi.
Dường như anh đã đến đây từ lâu, mà tôi bận bịu làm việc lại không hề để ý đến sự có mặt của anh.
Hoắc Cẩn Ngôn lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt tràn ra sự dịu dàng xóa bỏ mọi khoảng cách của đoạn thời gian anh vắng mặt.
Tôi kinh ngạc nhào vào lòng anh, mùi tuyết tùng lập tức bao lấy cả cơ thể tôi.
“Sao anh lại tới đây?”
“Em quên anh là dân bảo kê rồi à? Đến thu tiền bảo kê của em.”
Dứt lời, Hoắc Cẩn Ngôn bao lấy người tôi bằng chiếc áo khoác to rộng của anh. Tôi lọt thỏm vào vòng tay của anh, anh cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên mi mắt tôi.