Chương 5 - Giao Hàng Lúc Nửa Đêm Tôi Mở Cửa Cho Ai
Một luồng cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập trong lồng ngực tôi,
Chẳng lẽ… xong rồi? Thật sự diệt được rồi sao?
Vừa định để nụ cười mừng rỡ nở ra trên mặt…
Thì lão đạo đột nhiên hừ lạnh một tiếng, cười cười đầy ẩn ý:
“Ba con lệ quỷ mang oán khí nặng nề thế kia… làm gì dễ xử lý vậy?”
Ông nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt chăm chú khiến tôi lạnh sống lưng.
“V… vậy còn cách nào khác không? Tôi trả tiền! Bao nhiêu cũng được!”
Lão đạo sĩ lại nhìn tôi một lúc lâu,
cuối cùng gật đầu chậm rãi:
“Nếu ta đoán không sai, hôm nay đã là ngày thứ năm kể từ khi cậu đụng phải quỷ rồi đúng không?
Đến ngày thứ bảy, nếu còn chưa giải quyết được đám quỷ đó…
cậu sẽ chết.”
Nghe đến đây, chân tôi mềm nhũn, suýt ngã quỵ xuống đất.
“Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết! Xin đại sư cứu tôi với!”
Lão đạo đảo mắt một vòng, nói:
“Cậu tốt nhất hãy nhớ lại thật kỹ. Cậu với ba con quỷ đó có liên quan gì không?
Tìm ra được gốc rễ, ta mới có cách trị tận nguồn.”
Tôi sững người, vừa định cố nhớ,
thì đầu đột nhiên nhói lên dữ dội như bị kim đâm.
“Tôi… tôi không biết… tôi thực sự không nhớ được gì cả.”
Lão đạo lại nhìn tôi một lần cuối, rồi đứng dậy.
“Cậu còn hai ngày. Nghĩ ra gì, đến tìm ta.”
Nói xong, ông thu dọn đồ đạc,
quay người bỏ đi không một chút do dự.
12
Tôi mơ mơ hồ hồ, đầu óc hỗn loạn,
nhưng trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Tôi không thể chết.
Vì vậy, tôi tìm đại một tiệm net bình dân ven đường,
ngồi xuống máy tính, hy vọng tìm được chút manh mối.
Tôi gõ dòng chữ: “Tân Ký Mala Thang”, rồi nhấn tìm kiếm.
Ngay trên đầu trang, hiện lên mấy tin tức địa phương:
“Gia đình ba người tiệm Tân Ký Mala Thang chết thảm trong vụ hỏa hoạn.”
“Tai nạn hay mưu sát? Cả gia đình ba người chết cháy trong biển lửa.”
Tôi nhấp vào bài viết.
Bài báo mô tả sơ lược tình huống vụ việc:
Tuần trước, một cửa hàng Tân Ký Mala Thang trong thành phố xảy ra cháy lớn giữa đêm khuya.
Cả ba người trong nhà, gồm một cặp vợ chồng và một bé chưa đầy 1 tuổi, đều bị thiêu chết tại chỗ.
Theo kết luận điều tra của cảnh sát,
nguyên nhân được cho là do nồi nấu mala thang để cạn nước, gây ngộ độc khí CO,
và sau đó dẫn đến hỏa hoạn nghiêm trọng.
Hình ảnh minh họa là hiện trường sau vụ cháy,
chỉ còn một bãi đất đen sạm tro tàn.
Trong phần bình luận, có vài người đăng tải thêm ảnh hiện trường,
bao gồm ảnh ba thi thể đã cháy đen:
Một người đàn ông,
Một người phụ nữ,
Và một đứa trẻ sơ sinh.
Cả ba đều bị thiêu đến mức chỉ còn lại than đen, biến dạng hoàn toàn.
Một tia ký ức chợt lóe lên trong đầu tôi,
nhưng khi cố nghĩ kỹ hơn, cơn đau lại nhói lên như búa bổ.
Tôi ôm trán, cố nhịn cơn đau, tiếp tục kéo xuống tìm kiếm thêm.
Bất ngờ, một tấm ảnh chụp tại hiện trường do người qua đường đăng tải
thu hút sự chú ý của tôi.
Tôi run rẩy phóng to tấm ảnh.
Trong ảnh, rất đông người dân đang chen lấn, vươn cổ hóng chuyện xung quanh khu cháy.
Nhưng…
trong góc tối nhất của bức ảnh, có một người lặng lẽ đứng im lìm,
đội mũ che kín mặt, không thể thấy rõ biểu cảm…
Người đó,
trực giác mách bảo tôi… chính là tôi.
Người đó… mặc một chiếc áo khoác dài tay màu đen.
Trong đầu tôi vang lên một tiếng “ẦM” như sét đánh giữa trán.
Tôi loạng choạng lao ra khỏi tiệm net,
cắm đầu chạy một mạch về nhà trọ,
chạy đến mức thở không ra hơi.
Vừa về đến phòng, tôi quỳ rạp xuống đất,
lật tung vali, điên cuồng lục tung mọi thứ bên trong.
Cuối cùng, tôi tìm thấy chiếc túi ni-lông kia.
Tay tôi run đến mức không thể kiểm soát,
mất vài lần mới miễn cưỡng mở được miệng túi ra.
Bên trong, một chiếc áo khoác dài tay màu đen nằm yên lặng.
Chính là cái tôi đã thấy trong tấm ảnh kia.
Giống y hệt.
Đầu tôi đau như muốn nổ tung,
tôi gục xuống đất, nôn khan đến trời đất đảo lộn.
Trong đầu tôi,
có một sự thật đang dần dần hiện rõ.
13
“Giang Thành, chúc mừng con tốt nghiệp đại học nhé!”
Tháng Sáu, tôi mặc trên người bộ áo cử nhân màu đen,
tay cầm bằng tốt nghiệp,
cười rạng rỡ trước cổng trường đại học.
“Mẹ ơi, một mình mẹ nuôi con lớn vất vả lắm rồi.
Giờ con tốt nghiệp rồi, từ nay để con nuôi mẹ.
Mẹ cứ chờ mà sống sung sướng đi nhé.”
Mẹ tôi đứng trước mặt, ánh mắt ngập tràn tự hào và mãn nguyện.
Tôi kéo theo chiếc vali,
một mình bước lên chuyến tàu đi về phương Nam.
Tôi hăm hở, tràn đầy hy vọng,
tưởng rằng tương lai phía trước sẽ rực rỡ như mơ.
Nhưng tôi đã không ngờ,
giá thuê nhà ở thành phố lớn… lại đắt đến như vậy.
Sau khi đặt cọc một tháng và trả trước ba tháng tiền thuê,
số tiền trong túi tôi gần như cạn sạch.
Nhưng tôi không hề lo lắng.
Tôi luôn tin tưởng vào bản thân mình.
Tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng,
tôi tin chắc mình sẽ nhanh chóng tìm được một công việc tốt,
bắt đầu cuộc sống mơ ước,
và sớm đón mẹ từ quê lên để hai mẹ con cùng hưởng những ngày yên vui.
Nhưng hiện thực lại tát tôi một cú đau điếng.
CHƯƠNG 6 – TIẾP: