Chương 8 - Giải Thưởng Và Bí Mật Đằng Sau
09
Phiên tòa bị hoãn lại vì đoạn ghi âm bất ngờ đó.
Trì Hằng thất thần rời khỏi phòng xử án. Anh không nhìn tôi, cũng không để tâm đến đám luật sư đang nhốn nháo bên cạnh, chỉ như một cái xác không hồn, loạng choạng bước đi.
Tôi biết… mục đích của mình đã đạt được.
Cách hủy diệt một người đàn ông không phải là đánh bại anh ta, mà là đập nát chính niềm tin mà anh ta từng tự hào nhất.
Với Trì Hằng, niềm tin và cảm giác tội lỗi dành cho Tống Dao chính là chỗ dựa tinh thần lớn nhất suốt 5 năm qua.
Và hôm nay, tôi đã tự tay đập tan nó.
Vụ kiện giành quyền nuôi con… khép lại trong im lặng.
Trì Hằng rút đơn kiện.
Từ ngày đó, anh không còn xuất hiện trước mặt tôi và Niệm Niệm nữa.
Nghe nói, anh đã đến tìm Tống Dao chất vấn. Cụ thể chuyện gì xảy ra, tôi không rõ, mà cũng chẳng buồn quan tâm.
Chỉ biết, chẳng bao lâu sau, Tập đoàn nhà họ Tống tuyên bố phá sản, còn Tống Dao thì vì liên quan đến lừa đảo thương mại… bị cảnh sát bắt đi.
Tất cả, đã kết thúc.
Cuộc sống của tôi cũng dần quay về quỹ đạo bình yên.
Giám đốc đài truyền hình đích thân gọi điện mời tôi quay lại làm việc. Không chỉ khôi phục chương trình cũ, ông ta còn giao thêm cho tôi một chuyên mục phỏng vấn riêng, để tôi toàn quyền phụ trách.
Dư luận trên mạng cũng xoay chuyển 180 độ.
Từ một nữ MC bị chỉ trích vì “đời tư hỗn loạn”, tôi bỗng chốc trở thành “người mẹ đơn thân độc lập và mạnh mẽ” được ngợi ca.
Tôi biết—phía sau tất cả những thay đổi này, có bóng dáng của Trì Hằng.
Anh ta, có lẽ đang dùng cách đó để chuộc lỗi với tôi.
Chỉ tiếc là… tôi không cần.
Ngày tháng lặng lẽ trôi qua yên ả như mặt hồ không gợn sóng.
Cho đến một ngày—tôi nhận được một cuộc gọi bất ngờ.
Là mẹ của Trì Hằng gọi đến.
“Niệm Niệm à, là bác đây.” Giọng bà nghe vô cùng mệt mỏi.
“Cháu chào bác.” Tôi lễ phép đáp lại.
“A Hằng… nó gặp chuyện rồi.”
Tim tôi như khựng lại một nhịp.
“Xảy ra chuyện gì ạ?”
“Nó sang nước ngoài tìm Tống Dao. Trên đường về thì gặp phải sạt lở núi. Hiện tại vẫn đang trong bệnh viện, chưa tỉnh lại.”
“Bác sĩ nói… có thể… nó sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.”
Giọng bác ấy nghẹn lại, gần như bật khóc.
Tôi nắm chặt điện thoại, lặng thinh rất lâu.
“Niệm Niệm… bác biết… là bác không dạy được con, để nó làm tổn thương cháu. Bác không dám xin cháu tha thứ. Bác chỉ mong cháu… có thể đưa thằng bé… đến gặp nó lần cuối.”
10
Cuối cùng… tôi vẫn đưa Niệm Niệm đến bệnh viện.
Trì Hằng nằm trong phòng ICU, khắp người cắm đầy các loại ống dẫn, sống dựa vào máy trợ thở.
Người đàn ông từng kiêu hãnh và quyền uy ấy, giờ đây lại mong manh như một con búp bê sứ, chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng có thể vỡ tan.
Tôi đứng bên ngoài lớp kính, lặng lẽ nhìn anh.
Trong lòng… là một mớ cảm xúc hỗn độn khó gọi thành tên.
Tôi hận anh không? Tất nhiên là hận.
Nhưng khi thấy anh nằm đó như thế này, nỗi hận ấy lại như bị điều gì đó cuốn trôi, nhạt dần…
“Mẹ ơi, chú ấy đang ngủ hả?” – Niệm Niệm nắm tay tôi, khe khẽ hỏi.
“Ừ, chú ấy mệt rồi, cần ngủ một giấc thật dài.” Tôi xoa đầu con, mỉm cười.
Chúng tôi ở bệnh viện rất lâu.
Mẹ Trì nắm tay tôi, kể rất nhiều chuyện hồi nhỏ của Trì Hằng. Bà bảo, từ bé anh đã ít cười, tính cách lạnh lùng, chỉ khi ở bên những người thật sự thân thiết, mới chịu buông lớp phòng bị.
Bà còn nói, năm anh kết hôn với tôi… là khoảng thời gian anh cười nhiều nhất mà bà từng thấy.
Tôi nghe xong, chỉ thấy trong lòng ngổn ngang.
Lúc ra về, bà đưa tôi một chiếc hộp nhỏ.
“Đây là thứ A Hằng nhờ bác đưa cho con. Nó dặn nếu con không chịu nhận, thì cứ vứt đi.”
Tôi mang hộp về nhà, mở ra.
Bên trong là một xấp ảnh dày.
Tất cả đều là ảnh của tôi.
Có ảnh tôi rạng rỡ trong buổi tranh biện ở đại học, có ảnh tôi ôm xấp tài liệu chạy vội vã trong ngày đầu tiên ở đài truyền hình, có ảnh tôi hồi hộp đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi khi lần đầu lên sóng…
Và có một tấm—tôi đang mang thai, ngồi dưới chung cư tắm nắng, bị chụp lén từ xa. Tôi trong ảnh đang xoa bụng, nụ cười dịu dàng hiếm thấy.
Mặt sau bức ảnh, là nét chữ quen thuộc của Trì Hằng:
[Gửi người tôi yêu – Ôn Niệm, mong em như đang đối diện.]
[Anh xin lỗi.]
[Và… anh yêu em.]
Nước mắt tôi… cuối cùng cũng không kìm được, rơi xuống.
Thì ra, anh không phải không yêu tôi.
Chỉ là… tình yêu ấy đã bị dằn vặt, bị dối trá và mặc cảm vùi lấp quá sâu—đến mức chính anh cũng chẳng còn nhìn thấy nó nữa.
Ba tháng sau, Trì Hằng tỉnh lại.
Anh mất phần lớn trí nhớ, chỉ nhớ tôi… và Niệm Niệm.
Bác sĩ gọi đó là chứng mất trí nhớ có chọn lọc—não anh tự động loại bỏ những ký ức khiến anh đau khổ nhất.
Anh như biến thành một đứa trẻ: ngây ngô, đơn thuần, và cực kỳ cố chấp.
Mỗi ngày, anh đều đứng chờ trước cổng đài truyền hình đón tôi tan làm. Sau đó lẽo đẽo theo tôi và Niệm Niệm về nhà.
Anh vụng về học nấu ăn, rồi biến căn bếp thành… bãi chiến trường.
Anh ngồi xem hoạt hình cùng Niệm Niệm cả đêm, rồi cãi nhau với con xem Ultraman nào mạnh hơn.
Anh không còn là “Chủ tịch Trì” cao cao tại thượng nữa.
Anh chỉ là Trì Hằng. Là bố của Niệm Niệm.
Và trái tim tôi, từng chút một… lại ấm lên vì anh.
Một năm sau, đúng vào ngày sinh nhật tôi, anh… cầu hôn.
Không nhẫn kim cương, không nhà hàng sang trọng.
Chỉ có một vòng nến hình trái tim giữa nhà, anh quỳ một gối xuống, đưa ra một chiếc nhẫn làm từ nắp lon nước ngọt, ngẩng đầu nhìn tôi.
“Ôn Niệm, anh biết… trước kia anh là một thằng tồi.” “Anh không mong em tha thứ ngay. Anh chỉ mong em… cho anh một cơ hội, được yêu em lại từ đầu.” “Lần này, anh sẽ dùng cả đời để chứng minh.”
Tôi nhìn vào đôi mắt ấy—chân thành, lo lắng, run rẩy.
Nhìn sang bên cạnh—là ánh mắt ngập tràn mong chờ của con trai chúng tôi.
Tôi bật cười… rồi nước mắt cũng rơi xuống theo.
Tôi đưa tay ra.
“Được.”
(Toàn văn hoàn)