Chương 8 - Giai Điệu Chia Ly

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Nhưng tất cả những chuyện đó, chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.

Chúng tôi như hai đường thẳng từng giao nhau, rồi cứ thế xa dần, mỗi người đi về một phía của cuộc đời.

Một chiều cuối thu, tôi tiễn học viên cuối cùng ra về, đang chuẩn bị đóng cửa, thì một bóng dáng quen thuộc mà xa lạ xuất hiện trước cửa xưởng.

Là ông nội của Cố Yến.

Ông mặc một bộ quần áo vải thô sạch sẽ, đeo sau lưng một chiếc hòm gỗ lớn đựng dụng cụ mộc. Tóc ông bạc thêm nhiều, nhưng trông vẫn còn khỏe.

Tôi sững sờ.

“Ông ơi? Sao ông lại…”

Ông không nói gì, chỉ lặng lẽ mở hòm gỗ, lấy ra một cây kèn hoàn toàn mới.

Cây kèn đó được làm từ gỗ tử đàn hảo hạng, thớ gỗ mịn, màu sắc trầm ấm, mỗi chi tiết đều được mài giũa tỉ mỉ.

Phần miệng loe còn được khắc một vòng tranh Bách điểu triều phụng sống động như thật.

“Con gái,” ông đưa cây kèn cho tôi, giọng hơi khàn khàn, “cái này… là nó làm cho con.”

Tôi chết lặng nhìn cây kèn, không thốt nổi lời nào.

“Nó mất trọn một năm, tìm nguyên liệu tốt nhất, dùng cách thủ công vụng về nhất, từng chút một làm ra cây này. Nó nói, nó làm hỏng cây kèn của con thì phải bù lại cho con một cây tốt hơn.”

“Nó bảo, nó không đủ mặt mũi gặp con. Nhờ ông mang cái này tới.”

“Nó còn nói… xin con đừng thổi Đòi nợ nữa. Bản ấy buồn quá.”

Tôi đón lấy cây kèn ấy, nặng tay, nhưng lại ấm áp, mang mùi thơm dịu dàng của gỗ lâu năm.

Tôi nhẹ nhàng vuốt lên hoa văn tinh xảo trên thân kèn, ngón tay chạm vào một dòng chữ khắc rất nhỏ.

— Tặng vợ tôi, Thính Lan.

Phía sau còn khắc một ngày tháng.

Là ngày năm xưa tôi tặng anh mặt dây chuyền gỗ đào.

Nước mắt không hề báo trước, cứ thế lăn dài, rơi lên mặt gỗ trơn nhẵn.

Tôi không biết mình đã khóc bao lâu.

Cho đến khi chị Linh đi tới, nhẹ nhàng vỗ vai tôi.

“Đừng khóc nữa. Nhìn kìa, bên ngoài bắt đầu có tuyết rồi.”

Tôi ngẩng đầu lên, qua ô cửa sổ, không biết từ khi nào, tuyết đã rơi trắng trời.

Là trận tuyết đầu tiên của năm.

Không biết ông đã rời đi từ lúc nào, chỉ còn cây kèn mới nằm yên lặng trên bàn.

Tôi lau khô nước mắt, cầm lấy nó, đi tới bên cửa sổ.

Tôi đưa nó lên môi, hít sâu một hơi, rồi thổi.

Lần này, tôi không thổi nỗi buồn, cũng không thổi niềm vui, không oán, không hận.

Mà là một bản nhạc du dương, dịu dàng, tràn đầy hy vọng.

Tuyết ngoài cửa sổ lặng lẽ rơi.

m thanh của kèn lặng lẽ lan tỏa trong căn phòng ấm áp.

Tôi như nhìn thấy, ở một nơi rất xa, chàng trai năm ấy cuối cùng cũng cởi bỏ gánh nặng, ôm lại cây guitar trong một thị trấn nhỏ, nơi không ai biết tên anh.

Chúng tôi đã từng đi sai đường, từng bị số phận trêu đùa.

Nhưng may mắn thay, cuối cùng, chúng tôi đều tìm được con đường trở về nhà.

Giờ đây, tôi thật sự đã có một mái nhà.

Có chị Linh, có ông, có những đứa học trò đáng yêu, và có cây kèn này — sẽ đồng hành cùng tôi đến cuối đời.

Vậy là đủ rồi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)