Chương 5 - Giai Điệu Chia Ly

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi mỉm cười, lắc đầu:

“Không sao đâu ông. Chỉ là hai con chó điên cắn nhau thôi.”

Ông thở dài, đặt cây kèn xuống, nắm lấy tay tôi.

“Cái thằng nghiệt chủng đó… lại tìm con à?”

Tôi khẽ “ừ” một tiếng.

“Đừng quan tâm nó nữa.” Ông vỗ nhẹ mu bàn tay tôi, động tác rất dịu dàng.

“Nó thiếu con quá nhiều, cả đời cũng không trả nổi. Nhà mình không thèm.”

“Con biết mà.”

Tôi tựa đầu vào vai ông, hít một hơi mùi xà phòng quen thuộc.

“Ông ơi, con đói rồi. Tối nay mình ăn mì trộn được không?”

“Được chứ, được chứ.” Ông cười tươi như trẻ nhỏ, nếp nhăn trên mặt giãn ra như đóa cúc đang nở.

“Ông đi cán mì cho con đây.”

Tối hôm đó, tôi ăn hết một bát mì to.

Ăn xong, tôi đưa ra một quyết định.

Tôi nhắn tin cho chị Linh:

“Chị ơi, cái lễ hội âm nhạc lần trước chị nhắc đến, nhận giúp em nhé.”

Chị Linh trả lời ngay ba dấu chấm hỏi.

Tôi nhắn lại:

“Em nghĩ kỹ rồi. Có những người, có những chuyện, trốn cũng chẳng trốn được. Vậy thì bước lên sân khấu đi, trước mặt tất cả, kết thúc mọi thứ một lần cho xong.”

6

Lễ hội âm nhạc được ấn định sau một tháng.

Trong suốt một tháng đó, tôi từ chối hết các buổi biểu diễn thương mại, tự nhốt mình trong nhà, dốc toàn tâm toàn ý sáng tác.

Ông trở thành khán giả duy nhất của tôi.

Mỗi khi tôi viết xong một đoạn giai điệu mới, tôi đều thổi cho ông nghe.

Ông không khen hay chê, chỉ nhắm mắt, ngón tay khẽ gõ nhịp trên đầu gối.

Tôi biết, ông hiểu tôi.

Phía chị Linh thì rầm rộ tung tin tôi “tái xuất giang hồ”.

“Nữ thiên tài một thời, bị phản bội, im hơi lặng tiếng suốt tám năm, mang theo tác phẩm mới trở lại, báo thù sắp bắt đầu!”

Tiêu đề nào cũng giật gân hết mức.

Tôi vừa buồn cười vừa bất lực, nhưng cũng để mặc chị ấy làm. Tôi biết, đó là cách chị Linh bảo vệ tôi, giúp tôi tạo hiệu ứng.

Quả nhiên, bên Cố Yến và Hứa Tịnh không ngồi yên.

Trước tiên là Hứa Tịnh đăng một bài dài lê thê trên Weibo, từng câu từng chữ đều “đẫm máu nước mắt”, kể lại hành trình hai người họ khởi nghiệp, sát cánh bên nhau, rồi làm sao bị “người đồng đội cũ có ý đồ xấu” quấy rối và hãm hại. Cô ta tự biến mình thành hình tượng phụ nữ hoàn hảo: nhẫn nhịn vì tình yêu, kiên cường vì giấc mơ.

Ngay sau đó, studio của Cố Yến tung ra thư cảnh báo pháp lý, đe dọa tất cả những “kênh truyền thông vu khống”, tuyên bố sẽ truy cứu đến cùng những ai cố ý bôi nhọ họ.

Chỉ trong chốc lát, dư luận lại đổi chiều. Phần bình luận của tôi tiếp tục bị tấn công, đầy rẫy những lời lẽ bẩn thỉu, không thể đọc nổi.

Chị Linh tức đến mức suýt ném điện thoại:

“Hai đứa khốn nạn đó! Không biết xấu hổ à!”

Còn tôi thì rất bình tĩnh.

“Đừng nóng, chị. Cứ để họ diễn. Diễn càng cao, té càng đau.”

Đến ngày diễn ra lễ hội âm nhạc, trời u ám, âm u như sắp mưa.

Tôi đang chuẩn bị trong hậu trường thì chị Linh chạy đến báo tin:

“Cố Yến và Hứa Tịnh cũng tới rồi, ngồi ngay hàng ghế đầu khu giám khảo.”

“Bọn họ định gây áp lực cho em đó!” Chị lo lắng, “Thính Lan, em… ổn không?”

Tôi nhìn vào gương, chậm rãi quấn một vòng băng trắng quanh tay phải, che đi vết sẹo.

“Không sao đâu chị.” Tôi mỉm cười, xoay người lại, “Hôm nay em không đến để thi đấu. Em đến để đòi nợ.”

Khi đến lượt tôi lên sân khấu, trời bắt đầu lất phất mưa.

Tôi mặc sơ mi trắng và quần đen đơn giản, ôm theo cây kèn, bước ra chính giữa sân khấu.

Bên dưới là biển người dày đặc, màn hình điện thoại sáng lên như biển sao lấp lánh.

Tôi nhìn thấy Cố Yến và Hứa Tịnh trong hàng ghế giám khảo.

Cố Yến mặc vest đen vừa vặn, sắc mặt nhợt nhạt, môi mím chặt. Hứa Tịnh trang điểm đậm, cố tạo vẻ kiêu hãnh nhưng đôi mắt lại lộ rõ hoảng loạn.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tia lửa bắn ra ngay giữa không trung.

Tôi không quan tâm lời giới thiệu rộn ràng của MC, cũng không đợi tiếng vỗ tay. Tôi giơ kèn lên.

Không có nhạc đệm.

Không có ánh sáng rực rỡ.

Chỉ có tôi và cây kèn.

Tôi thổi bản nhạc mình viết suốt một tháng qua Tên của nó là — “Đòi nợ”.

Tiếng kèn vang lên, cao vút, xé lòng, như một tiếng gào thét xuyên qua mây trời.

Tôi dồn hết tám năm oan ức, không cam lòng, phẫn nộ, đau đớn vào trong từng nhịp thổi.

Tôi thổi về gói mì chia ba trong căn hầm chật hẹp.

Thổi về đôi mắt đỏ hoe của ông khi bán đi dụng cụ mộc gia truyền.

Thổi về lúc chủ nợ đập nát bản nhạc yêu quý của tôi.

Thổi về nồi nước sôi dội xuống tay khiến tôi mất cả sự nghiệp.

Tôi thổi những ngày bị cả mạng xã hội nguyền rủa.

Thổi những đêm dài đau buốt đến mất ngủ vì bàn tay tật nguyền.

Một bản nhạc đứt gan đứt ruột, tri kỷ nơi đâu giữa biển người?

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)