Chương 3 - Giai Điệu Chia Ly
Ông cầm lấy bàn tay đầy thương tích của tôi, nước mắt đầm đìa:
“Con gái à, đừng sợ. Thằng khốn đó không cần con thì ông cần. Từ giờ, con là cháu ruột của ông.”
Tôi ôm ông, khóc đến rách cả tim gan.
Từ hôm đó, tôi cất cây kèn, sống dựa vào việc làm thuê đủ thứ, cùng ông nương tựa lẫn nhau.
Tôi không còn nghe nhạc, cũng không bao giờ đụng đến âm nhạc nữa.
Cố Yến và Hứa Tịnh – trở thành một cấm kỵ trong cuộc đời tôi.
Cho đến ba năm trước, sức khỏe ông ngày càng yếu.
Ước nguyện lớn nhất của ông, là được nghe tôi thổi kèn một lần nữa.
Vì ông, tôi lại cầm lấy cây kèn ngày nào.
Vết sẹo trên tay đã lành, nhưng mỗi lần dùng lực, vẫn đau âm ỉ.
Tôi mất tròn một năm để lấy lại cảm giác thổi.
Để chữa bệnh cho ông, tôi bắt đầu nhận diễn khắp nơi – đám cưới, đám tang, khai trương, hội tiệc – miễn có tiền, cái gì cũng nhận.
Tôi không còn là Thẩm Thính Lan của giấc mơ âm nhạc ngày xưa nữa.
Tôi chỉ là một thợ kèn kiếm sống bằng tay nghề.
4
Chị Linh thấy sắc mặt tôi không tốt, tinh ý không hỏi thêm.
“Thôi, hôm nay cũng mệt rồi, về nghỉ sớm đi. Còn tiền bên nhà họ Tiền, chị sẽ giục giúp em.”
Tôi gật đầu, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Vừa ra tới cửa, trợ lý của Cố Yến lại đuổi theo, trên tay là một chiếc hộp nhung tinh xảo.
“Cô Thẩm, đây là chút lòng thành của Cố tổng. Anh ấy nói… tay của cô…”
Tôi nhìn chằm chằm vào cái hộp đó, dạ dày như bị khuấy tung lên.
“Không cần.” Tôi lạnh lùng từ chối. “Tay tôi rất ổn. Ăn được, uống được, thổi được. Không cần lòng tốt giả tạo của anh ta.”
“Cô Thẩm…”
“Cút.”
Tôi chỉ thốt một chữ, mặt hắn lập tức đỏ như gan heo.
Chắc chưa bao giờ bị đối xử như vậy.
Tôi không thèm quan tâm, bước thẳng vào thang máy. Khi cửa thang máy khép lại, tôi thấy Cố Yến đang đứng cách đó không xa, ánh mắt trống rỗng như một con chó lớn bị bỏ rơi.
Nực cười.
Năm xưa anh ta vứt tôi như rác rưởi, có bao giờ do dự lấy một giây?
Tôi tưởng chuyện xảy ra ở tiệc thôi nôi chỉ là một viên đá ném xuống biển – không gợn nổi một đợt sóng.
Không ngờ hôm sau, điện thoại tôi nổ tung vì đủ loại cuộc gọi.
Toàn những số lạ, tự xưng là đại diện nền tảng âm nhạc, chương trình truyền hình này nọ, ai cũng hồ hởi muốn mời tôi hợp tác. Giá nào cũng đưa ra.
Tôi thừa biết – đứng sau chuyện này là ai.
Anh ta chắc nghĩ rằng, dùng cách này là có thể bù đắp lỗi lầm năm xưa.
Tôi lần lượt từ chối tất cả lời mời một cách lịch sự.
Chị Linh đứng bên cạnh, sốt ruột đến mức giậm chân: “Thính Lan, em điên rồi à! Đây là cơ hội ngàn năm có một đấy! Bao nhiêu người mơ cũng không được!”
“Cái bánh từ trên trời rơi xuống này có độc.” Tôi bình thản đáp, “Ăn vào rồi là chết.”
Chị Linh tức tối nhìn tôi như sắt không rèn thành thép: “Em cố chấp quá rồi! Sao lại từ chối tiền chứ? Em không nghĩ đến bệnh tình của ông à? Mấy cái đó đều cần tiền cả đấy!”
Tôi im lặng.
Phải, là tiền.
Những năm qua vì tiền, tôi đã mài mòn hết góc cạnh và cả lòng kiêu hãnh.
Nhưng chỉ riêng với Cố Yến, tôi không muốn cúi đầu.
Tôi chặn hết những số lạ, tưởng rằng thế giới sẽ trở nên yên tĩnh.
Không ngờ đến tối, Hứa Tịnh đích thân lái xe đến thẳng khu tập thể cũ nát mà tôi đang thuê trọ.
Cô ta lái một chiếc xe thể thao đỏ chói, nổi bần bật giữa khu dân cư cũ kỹ. Mặc bộ đồ hàng
hiệu, trang điểm tỉ mỉ, nhưng không che nổi vẻ điên dại và oán hận trong ánh mắt.
“Thẩm Thính Lan, con tiện nhân này!” Vừa thấy tôi, cô ta đã lao đến, “Cô lại muốn giở trò gì? Cô tưởng Cố Yến sắp ly hôn rồi là tới lượt cô chắc?”
Hàng xóm bắt đầu ló đầu ra xem kịch.
Tôi không muốn biến nơi này thành sân khấu phim truyền hình, cau mày nói: “Hứa Tịnh, giữa chúng ta không còn gì để nói. Mời cô đi cho.”
“Không còn gì để nói?” Cô ta cười khanh khách, như một con mèo hoang nổi điên, “Cô đừng giả thanh cao nữa! Đừng tưởng tôi không biết hôm qua cô đã quyến rũ Cố Yến ở
tiệc nhà họ Tiền! Cô tưởng đổi số điện thoại là tôi không tìm được à? Cô vẫn hèn hạ như xưa, chỉ biết dùng mấy chiêu thủ đoạn lén lút!”