Chương 1 - Giai Điệu Chia Ly

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Khi đang chơi đàn cho tiệc đầy năm của cậu ấm nhà họ Tiền,tôi gặp lại Cố Yến – người đã chia tay tôi tám năm trước.

Anh ấy là khách mời danh dự, được mọi người vây quanh như ngôi sao sáng, còn tôi chỉ là một nghệ sĩ dân gian được thuê đến để khuấy động không khí.

Sau khi thổi xong một khúc “Bách điểu triều phụng”, anh băng qua đám đông náo nhiệt, đi thẳng đến chỗ tôi.

“Thính Lan, lâu rồi không gặp.”

Anh nhìn tôi, ánh mắt phức tạp, như muốn nói gì đó rồi lại thôi: “Trước đây… em ghét nhất là thổi loại nhạc hội kiểu này mà.”

Tôi cố nặn ra một nụ cười xã giao, vỗ nhẹ cây kèn trong lòng: “Con người phải sống mà, đại minh tinh Cố Yến.”

Anh nổi tiếng khắp cả nước nhờ một bài hát, được tung hô như huyền thoại âm nhạc.

Trùng hợp thay, bài hát đó – là tôi viết.

Anh không chỉ đánh cắp bài hát của tôi, mà còn cướp đi cả cuộc đời tôi.

“Cũng giống như năm xưa anh từng nói không muốn hát cho bọn tư bản nghe ấy. Cố tổng, chúc mừng anh, cuối cùng cũng được như ý, đứng trên đỉnh cao rồi.”

Lời tôi như một cây kim nhọn, đâm thẳng vào lớp vỏ bọc mà anh cố công giữ gìn.

Trợ lý đứng sau lưng anh vội vàng xoa dịu: “Cô Thẩm nói đùa rồi, Cố tổng luôn rất ngưỡng mộ tài năng của cô.”

“Vậy sao?” Tôi nhìn về phía Cố Yến. “Anh ngưỡng mộ phần nào? Là ngưỡng mộ ca khúc tôi viết, hay là sức tôi thổi kèn?”

Trong sảnh tiệc người đông hỗn tạp, sắc mặt Cố Yến dần dần trắng bệch.

Anh muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ siết chặt răng, nói như nén ra từng chữ: “Chúng ta… tìm chỗ nói chuyện đi.”

“Không cần.” Tôi chỉ tay về hướng hậu trường. “Bạn diễn của tôi vẫn đang đợi. Tiền các anh, nhớ chuyển đúng hạn.”

Nói xong, tôi không nhìn lại, quay người bước vào đám đông.

Trở về hậu trường, chị Linh – bạn diễn của tôi – đang chăm chú xem tin tức giải trí trên điện thoại. Thấy tôi, chị hớn hở dúi màn hình vào mặt tôi:

“Thính Lan, xem này, tin sốt dẻo hôm nay! Cố Yến và Hứa Tịnh – cặp đôi vàng của giới âm nhạc, hình như sắp ly hôn rồi! Có người thấy Hứa Tịnh đến công ty anh ta làm ầm lên đấy!”

Trên màn hình, người từng là “bạn thân” mà tôi từng hết lòng đối xử – Hứa Tịnh – đang bị bảo vệ lôi khỏi tòa nhà, mặt mũi lem nhem, biểu cảm dữ tợn, chẳng còn tí phong thái nào của một nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng.

Chị Linh tặc lưỡi: “Thế mới lạ, ngày xưa hai người họ chịu bao áp lực, hết đạo nhạc rồi lại tạo scandal, mới gây dựng được tên tuổi. Giờ mới mấy năm mà đã toang rồi?”

Tôi cầm cốc giữ nhiệt, mở nắp uống một ngụm nước nóng, cơn đau quặn quen thuộc lại âm ỉ nơi dạ dày.

Chị Linh không để ý, vẫn luyên thuyên cảm thán: “Mà nói chứ, bài hát làm nên tên tuổi họ hồi đó, phong cách giống hệt mấy tác phẩm cũ của em. Lúc ấy chị cứ tưởng là em viết cơ.”

Tôi chỉ cười cười, không đáp.

Bài hát đó, đúng là tôi viết.

Năm xưa, tôi, Cố Yến và Hứa Tịnh – chính là toàn bộ thành viên của ban nhạc underground bé xíu ấy.

Một người lấy cắp bài hát của tôi. Một người đánh cắp cuộc đời tôi.

Tôi và Cố Yến bắt đầu từ một tầng hầm chưa đến mười mét vuông ở khu ổ chuột, quanh năm không thấy ánh mặt trời.

Anh là một ca sĩ indie nghèo túng, vác cây guitar gỗ cũ kỹ, giọng hát trong vắt như nước suối đầu nguồn.

Tôi là con nhà truyền thống làm kèn, ngoài cái nghề bị coi là “quê mùa” ấy ra, chẳng có gì trong tay.

Chúng tôi gặp nhau ở một quán bar sắp phá sản.

Anh hát “Nữ hoàng phương Bắc”, tôi dùng kèn hòa âm cho anh. Hát xong, dưới sân khấu chỉ có vài gã say vỗ tay lác đác.

Ông chủ trả cho chúng tôi năm chục đồng, nói: “Hai người kết hợp thế này, cũng hay đấy.”

Vậy là chúng tôi thật sự lập thành một ban nhạc, tên quê không chịu nổi: “Hồng Bạch Sự”.

Bởi vì cây kèn của tôi, có thể vừa thổi lễ cưới hân hoan, vừa tiễn đưa đám tang bi thương.

Về sau, Hứa Tịnh – người chơi keyboard – cũng gia nhập.

Cô ấy là bạn học cũ của tôi ở trường nghệ thuật, tính cách trầm lặng, nhưng nền tảng rất vững.

Cô nói không cần gì nhiều, chỉ mong có một chỗ để chơi đàn.

Tuổi trẻ của chúng tôi, đều trôi qua trong căn hầm ẩm thấp tối tăm ấy.

Ban ngày mỗi người một công việc lặt vặt mưu sinh, ban đêm tụ tập lại tập luyện, viết nhạc.

Cố Yến viết lời, tôi soạn nhạc, Hứa Tịnh hòa âm.

Những ngày khốn khó nhất, ba người chia nhau một gói mì, đến nước súp cũng không để sót giọt nào.

Ông nội của Cố Yến là một người thợ mộc già cố chấp, cũng là người đầu tiên dạy tôi chơi kèn.

Ông hay mắng Cố Yến là kẻ vô dụng, chỉ biết làm “hề”, nhưng lại luôn lén đưa cho tôi ít tiền làm thêm, bảo tôi mua thêm thịt về cho “hai đứa vô tích sự ấy” tẩm bổ.

Ông nói: “Thính Lan, cháu là người tốt. Nghề xưa của tổ tiên mình, không thể để mai một.”

Cố Yến khi ấy luôn đứng cạnh cười tươi, ôm vai tôi, trong mắt như có cả bầu trời sao:

“Ông ơi, đợi tụi con nổi tiếng rồi, sẽ mua một khu nhà lớn. Ông ở nhà chính, con và Thính Lan ở gian đông, Hứa Tịnh ở gian tây. Ngày nào con cũng hát cho mọi người nghe.”

Những ngày ấy rất khổ, nhưng chỉ cần ngẩng đầu là thấy ánh sáng.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)