Chương 9 - Giấc Mộng Vương Triều
Lần đầu gặp, hắn hỏi ta:
“Đại tiểu thư, trước đây chúng ta là đồng môn, người còn nhớ ta không?”
Lại là một đồng môn ta chẳng nhớ nổi.
“Ta… hình như nhớ.”
Chữ “nhớ” trong lời ta nói, mang theo chút lúng túng lộ rõ.
Vậy mà hắn vẫn rất vui.
“Ta từng cho tiểu thư mượn bài chép, nên tiểu thư chắc chắn nhớ ta. Tốt quá.”
Hắn cười rạng rỡ.
Ta âm thầm sám hối — A di đà Phật, ta đã chép bài người khác quá nhiều rồi.
Chỉ tính riêng mấy hôm nay, đã có không dưới năm vị công tử nói với ta chuyện này.
Ta có ấn tượng tốt với hắn, nhưng ngày hôm sau đã nghe nói hắn được thăng chức, cả nhà rời khỏi Kim Lăng.
Dù là thăng quan cũng không đến mức vừa thăng đã bỏ ta mà đi ngay chứ.
Xưa nay nam tử bạc tình, đều như thế cả!
Bà vú vẫn luôn ở bên, bất chợt chuyển tông giọng.
—
“Chuyện tình cảm ấy mà, suy cho cùng vẫn là thanh mai trúc mã sâu đậm nhất…
Hay là tiểu thư nghĩ lại về Thánh thượng—”
Ta giả vờ không nghe thấy, quay người nằm lên nhuyễn tháp.
Mấy công tử ta vừa chọn gần đây, ai nấy đều gặp vận đổi, rời xa Kim Lăng.
Tuy tạm gác lại chuyện gặp mặt, nhưng không có nghĩa là ta sẽ quay đầu.
Đêm hôm đó, khoảng nửa đêm, ta tựa như trong mộng mà thấy được bóng biểu ca.
Chàng cúi người, siết lấy cổ tay ta.
“Biểu muội, muội không thể cứ thế bỏ ta lại.”
Ta vùng lên, đầu húc mạnh vào môi chàng.
Sáng sớm tỉnh dậy, bên tai như vẫn còn vương hơi thở của ai đó.
Ta sai người lên đạo quán, xin một xấp bùa hộ thân, dán lên đầu giường.
8
Tâm tình ta vốn đã chẳng tốt.
Thôi nhị tiểu thư lần trước vu oan ta còn chưa đủ, vậy mà lại gửi thiệp mời, ta cũng đúng là không tin tà, vẫn đi.
Nhà nàng tuy mới được sủng ái, là tân quý trong triều, nhưng nhà ta nợ nần đầy đầu cũng chẳng lo thiếu tiền.
Vừa bước vào cửa, đã nghe thấy họ khoe khoang thánh thượng ban thưởng thế nào —
Nàng thì trốn phía sau, chuyện đáng khoe đều đẩy cho các chị em ra nói.
Ta cứ thế thản nhiên ngồi xuống ghế trên.
Tước vị nhất đẳng của họ Đường vẫn còn, vậy mà nàng lại xếp ta và Đường Như ngồi phía sau — lửa này, ta không phát không được.
“Thôi nhị tiểu thư, quà bồi tội mà biểu ca thay ta gửi cho cô, dùng có ổn không?”
Cả phòng im phăng phắc, ánh mắt mọi người chạy loạn giữa hai ta.
“Dù ta chẳng thấy mình sai, nhưng biểu ca nhất định đòi thay ta tạ lỗi — chàng chỉ phẩy tay một cái, ta liền được yên thân.”
Nàng rớm lệ, len lén đưa mắt ra hiệu với người bên cạnh.
“Đường tiểu thư, rõ ràng là cô đẩy muội muội ta xuống nước, sao còn nói mình vô tội?”
“Thôi nhị tiểu thư không biết nói chuyện sao? Hay mắc chứng câm? Nếu vậy thì ta chịu thiệt cũng đành, cũng nên nhường nhịn cô một chút.”
Nàng lí nhí mở miệng:
“Lễ vật thánh thượng ban, tất nhiên là quý giá.”
“Ồ, hóa ra không câm? Vậy sao không mở kim khẩu mà nói xem rốt cuộc ngã xuống nước thế nào?”
Đây mới là tư thế vốn có của ta — hai buổi yến trước còn phải giả vờ đoan trang, quả thật chịu đựng đủ rồi.
Trong yến tiệc, nàng lại định giở trò cũ, ta dứt khoát theo nàng ra bờ nước.
Nàng còn chưa kịp nói gì, ta đã đạp thẳng nàng xuống.
Đã thích bơi như thế, thì cứ để xuống nước thêm mấy lần cho quen.
Dạo gần đây, nàng cũng chẳng ít lần giở trò sau lưng ta.
—
Vừa xoay người lại, biểu ca lại xuất hiện sau lưng ta.
Đúng là như ma quỷ.
Toàn thân ta run lên, chẳng còn khí thế hung hăng khi nãy.
Chàng chưa từng thích dáng vẻ ngang ngược của ta, dù có lý hay không, lúc nào cũng bắt ta phải “dùng đầu óc”.
Vốn định nói dối, nhưng vừa mở miệng lại phun ra sự thật:
“Ta… ta chính là cố ý đạp nàng xuống.”
Chàng thở dài, thoáng chốc già đi mấy phần.
“Sao lại đến nơi nguy hiểm như thế? Muội đâu biết bơi.”
Ta lắp bắp thử dò xét:
“Biểu ca, huynh ban hôn cho ta đi. Để ta gả đi xa, từ nay không quấy rầy huynh nữa.”
Hai người chúng ta gần như cùng lúc cất lời.
Chàng sầm mặt lại, đôi mắt đen sâu không thấy đáy — cơn giận này còn dữ hơn những lần trước, cả lông mày lẫn ánh mắt đều toát ra hơi thở đầy nguy hiểm.
Ta khẽ lùi nửa bước, chàng đưa tay kéo ta lại.
Tiếng hét từ nhà họ Thôi vang lên cắt ngang bầu không khí.
Thôi nhị vẫn còn đang vùng vẫy dưới nước.
—
Chàng dắt ta đến Đông Cung.
Dưới gốc cây tường vi đang độ rực rỡ, thiên tử kể một hồi dài về việc an trí phụ thân ta.
Thoáng chốc, như quay về những ngày xưa — ngày ấy, chàng chuyện gì cũng kể cho ta, về sau… lại chẳng muốn nói thêm với ta điều gì nữa.
“Ta cứ tưởng mình ngốc, không ngờ biểu ca nói vậy… ta hình như cũng hiểu được đôi phần.”
Dù vẫn hơi mơ mơ hồ hồ.
Phía đối diện nghẹn lời, như có bàn tay siết lấy cổ họng.
Ta giận dỗi, giật tay áo khỏi tay chàng.
“Đa tạ biểu ca đã lo cho ta. Dù sau này gả tới chân trời góc bể, ta cũng sẽ ghi nhớ ân tình này.”
Chàng đứng dậy, bóng dáng cao lớn chắn gần hết ánh sáng.
“Muội không thể đi tới chân trời.”
Ta ngẩng đầu đối diện với chàng.
Áp lực đế vương từng chút một tan đi, giọng nói cũng dịu lại.
“Bên ngoài sao sánh được với Kim Lăng phồn hoa.
Muội từ nhỏ đã yêu thích lụa là son phấn — ở lại đây, mới có thể như ý.”
“Việc ấy có gì khó, ta chẳng thể đem hết từ Kim Lăng đi theo sao?”
“Trẫm không cho!”
Ta cau mày, nước mắt bắt đầu dâng lên nơi khóe mắt.
“Cái này cũng không, cái kia cũng không — rốt cuộc huynh muốn ta làm gì?”
Chúng ta đều biết — chuyện đang bàn không phải là quần áo.
Một lúc lâu sau, chàng cuối cùng cũng dịu giọng: