Chương 8 - Giấc Mộng Trường An

Hôm nay là sinh thần của Thái tử, Tiết Dao đến Đông cung dự yến, mãi vẫn chưa về.

Ta đoán chắc đêm nay hắn không về, bèn đi ngủ trước.

Nửa tỉnh nửa mê, ta bỗng cảm thấy có người đặt tay lên eo mình, đôi bàn tay lớn dần dần lướt qua cơ thể.

Ta giật mình tỉnh táo, cơn buồn ngủ lập tức bay sạch, định vùng ra.

"Phu nhân, là ta."

Tiết Dao khàn giọng, hơi thở có chút gấp gáp.

Hơi thở mang theo mùi rượu nóng hổi phả vào sau tai ta, khiến ta run lên.

Ta định xoay người, nhưng bàn tay Tiết Dao lại giữ chặt eo ta, khẽ thở dài.

"Ta biết nàng vẫn còn giận ta."

"Chuyện của Thái phó... ta không nên vô cớ nghi ngờ nàng, là ta sai rồi."

"Ta hiểu lầm nàng, nàng giận ta cũng là điều ta đáng phải chịu."

Tiết Dao xoay người ta lại, hai tay chống bên cạnh, chăm chú nhìn ta không chớp mắt.

"Phu nhân... có thể tha thứ cho vi phu lần này không?"

Ta vốn không phải người giận dai, điều ta để tâm chẳng qua chỉ là thái độ của hắn mà thôi.

Hắn đã nghiêm túc xin lỗi, ta cũng không phải kẻ không biết lý lẽ.

"Chàng mau xuống đi… ta tha thứ cho chàng là được rồi."

Ta khẽ hừ một tiếng, rũ mắt né tránh ánh nhìn nóng rực của hắn.

Tiết Dao hơi sững lại, đầu ngón tay lành lạnh nâng cằm ta lên, cúi người hôn xuống.

"Phu nhân thật tốt."

"Ta đã gỡ bỏ hiểu lầm về nàng, nhưng nàng đối với ta… vẫn chưa đâu."

Hiểu lầm...

Hiểu lầm gì?

Lời này khiến ta có chút khó hiểu.

Nhưng lúc này chẳng có thời gian suy nghĩ, Tiết Dao như con sói đói lâu ngày, điên cuồng chiếm lấy môi ta.

Đêm đó, hắn không biết mệt mỏi mà không ngừng chiếm đoạt.

Những tiếng rên khe khẽ của hoan ái vang lên, phủ đầy cảnh xuân trong đêm dài miên man.

 

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cả người ta rệu rã, chỉ hơi cử động đã đau nhức không chịu nổi.

Tiết Dao ngồi tựa vào đầu giường với dáng vẻ thoải mái. Nhìn thấy ta mở mắt, khóe môi hắn vô thức cong lên.

Hắn kéo ta vào lòng, vừa xoa bóp thắt lưng cho ta vừa kể một bí mật động trời.

Hóa ra, Tiết Dao chính là cô nhi của Tuyên Vũ Tướng quân .

Mấy chục năm trước, Tuyên Vũ Tướng quân từng vào sinh ra tử, lập vô số chiến công hiển hách vì triều đình, đồng thời là một người trung thành với phe Thái tử.

Khi đó, Hoàng đế hiện tại vẫn chỉ là Nhị hoàng tử vô danh.

Tham vọng lớn lao, nhẫn nhịn nhiều năm, cuối cùng hắn ta đã bày ra một màn chính biến đoạt ngôi.

Trong biến cố chốn cung đình ấy, Thái tử bị sát hại, Tiên hoàng bị giam cầm, những người thuộc phe cánh Thái tử cũng bị truy sát đến cùng.

Nhưng Tiên hoàng không đành lòng để công thần tuyệt hậu, nên đã bí mật sai người cứu đứa trẻ sơ sinh là Tiết Dao, giao cho một thái giám họ Mã, người từng chịu ân huệ của Tướng quân.