Chương 7 - Giấc Mơ Tan Vỡ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Có người gửi nặc danh đến công ty! Không đề tên, bị lễ tân mở ra, nếu không phải tôi phát hiện kịp thời thì giờ này cả công ty đã biết hết rồi!”

Thẩm Cảnh Khiêm tức đến run người.

Tôi hơi lo—không lẽ anh ta thực sự quan tâm đến cô ta?

Nhưng câu nói sau đó khiến tôi yên tâm.

“Nếu mấy bức ảnh này lộ ra ngoài, vậy hợp đồng với giám đốc Trịnh, giám đốc Triệu… còn ký được nữa không?”

Trương Giai Giai đỏ hoe mắt: “Nghĩa là… đến giờ, anh chỉ quan tâm đến dự án?”

“Không thì sao? Quan tâm cô à? Đồ đàn bà lẳng lơ, giờ còn dám đến đây chia rẽ Dĩ Ninh!”

“Mau về thu dọn đồ đạc, cút khỏi công ty!”

“Thẩm Cảnh Khiêm, tôi đã cống hiến cho công ty nhiều như vậy, sao anh có thể đối xử với tôi như thế!”

Trương Giai Giai lao lên cấu xé Thẩm Cảnh Khiêm, bị anh ta đẩy mạnh ra.

Cô ta va vào cạnh giá vẽ, cánh tay bị cứa một vết dài, máu trào ra.

Thẩm Cảnh Khiêm đỡ lại giá vẽ cho tôi: “Làm bẩn tranh của Dĩ Ninh rồi.”

Ánh mắt ghét bỏ của anh ta làm Trương Giai Giai hoàn toàn sụp đổ.

“Lúc công ty khó khăn, tôi quên ăn quên ngủ vì anh, còn người đàn bà này thì chỉ ngồi mát ăn bát vàng, bây giờ anh lại bênh vực cô ta!”

“Anh đã nói tận miệng rằng lúc cô ta mang thai thì xấu xí, vết rạn da trên bụng khiến anh phát buồn nôn!”

“Bốp”—Thẩm Cảnh Khiêm giáng thẳng một cái tát.

“Dĩ Ninh vừa tổ chức triển lãm tranh, cả giới đều ngưỡng mộ tôi có một người vợ tài hoa, trẻ trung, xinh đẹp thế này, làm sao tôi có thể nói vậy?”

Tôi cúi đầu nhìn mình—một chiếc váy trắng thanh thoát, dáng người mảnh mai.

Rồi lại nhìn Trương Giai Giai—tóc tai rối bù, mặt mũi lem nhem nước mắt, những năm tháng buông thả khiến khóe mắt cô ta đã có nếp nhăn.

So ra, tôi thậm chí còn trẻ hơn cô ta.

“Tôi thành ra thế này, là vì ai chứ!”

“Thẩm Cảnh Khiêm, nếu hôm nay anh không ly hôn với cô ta và cưới tôi, tôi sẽ vạch trần hết những chuyện dơ bẩn trong công ty anh!”

Trương Giai Giai điên cuồng, như muốn đập nát mọi thứ.

Thẩm Cảnh Khiêm hoảng hốt, tôi cũng có chút lo lắng.

“Giai Giai, có gì từ từ nói, em có thể ly hôn… nhưng đừng làm hại Cảnh Khiêm.”

Tôi rưng rưng nước mắt.

“Dĩ Ninh, anh sẽ không ly hôn với em đâu.”

“Năm mười tám tuổi, chúng ta đã hứa sẽ bên nhau suốt đời mà.”

Thẩm Cảnh Khiêm nhìn tôi đầy dịu dàng, định bước đến ôm tôi.

Trương Giai Giai nghe xong câu đó thì hoàn toàn phát điên.

Cô ta lao vào đẩy mạnh Thẩm Cảnh Khiêm, khiến anh ta lảo đảo.

Chính là lúc này!

Tôi đẩy ngã giá vẽ chứa sơn và dụng cụ.

Chân Thẩm Cảnh Khiêm bị đè trúng, dao rọc, kéo, dao trổ… đâm xuyên qua đùi anh ta.

Trương Giai Giai không giữ vững thăng bằng, nhào tới.

Cả người cô ta đè xuống, khiến những lưỡi dao cắm sâu hơn vào chân anh ta.

9

Thẩm Cảnh Khiêm đau đớn bật tiếng kêu thảm.

Tôi vội lao đến định đỡ anh ta, nhưng Trương Giai Giai lại không chút do dự rút con dao rọc giấy, chĩa thẳng vào tôi.

“Ly hôn với anh ấy! Ngay lập tức!”

Nhìn dáng vẻ điên loạn của cô ta, tôi cố giữ bình tĩnh để trấn an: “Giai Giai, cô bình tĩnh trước đã, chúng ta phải đưa Cảnh Khiêm đến bệnh viện.”

“Ly hôn!” Cô ta quay đầu nhìn Thẩm Cảnh Khiêm.

“Đồ tiện nhân!” Thẩm Cảnh Khiêm rít lên.

“A!” Anh ta vừa mắng xong, Trương Giai Giai lập tức đâm thêm một nhát vào đùi anh ta.

“Được, được, cô đỡ tôi dậy, tôi sẽ lập tức ly hôn với cô ta.”

Thẩm Cảnh Khiêm ngay lập tức đổi giọng.

Một nhát dao thôi, đúng là tôi đánh giá quá cao thứ tình yêu của anh ta rồi.

Nghe anh ta chịu nhượng bộ, Trương Giai Giai bắt đầu nhấc khung giá ra khỏi chân anh ta.

“Không, Cảnh Khiêm, em yêu anh, em sẽ không ly hôn đâu!” Tôi bật khóc nhìn hai người.

Trương Giai Giai lập tức dừng lại.

“Vậy thì cứ để anh ta đau thêm đi!” Lại một nhát dao nữa.

“Được rồi, được rồi, tôi đồng ý ly hôn!”

Tôi chưa đợi anh ta kịp mở miệng mắng mình đã vội vàng đổi giọng, nén lại nụ cười đang muốn bật ra.

Trong bệnh viện, tôi ngồi bên giường gọt táo cho Thẩm Cảnh Khiêm.

“Báo cảnh sát chưa? Con tiện nhân Trương Giai Giai đó.”

Một nhát dao đã trúng động mạch đùi, nên Thẩm Cảnh Khiêm sẽ phải nằm điều trị không ít ngày.

“Không, anh chỉ vô tình làm đổ giá vẽ rồi bị nó đè trúng thôi, báo cảnh sát gì chứ.” Tôi nói thản nhiên, không buồn ngẩng đầu.

“Cái gì? Em nói gì cơ?” Thẩm Cảnh Khiêm tưởng mình nghe nhầm, hỏi lại.

“Tôi nói, anh chỉ vô ý làm đổ giá vẽ, không liên quan đến bất kỳ ai.”

“Vậy camera giám sát đâu!?” Thẩm Cảnh Khiêm bật dậy, đau quá lại nằm phịch xuống.

“Tôi giao cho cảnh sát rồi.”

“Ồ… mà thẻ nhớ đầy mất rồi, chỉ ghi được đoạn anh tự làm đổ giá vẽ.”

“Sao có thể trùng hợp như vậy!”

“Tôi đùa thôi, làm gì trùng hợp đến thế.”

Tôi mỉm cười.

“Phần phía sau… tôi xóa rồi.”

“Cô! Tại sao!”

Tôi giúp anh đắp chăn: “Bị thương rồi, đừng suy nghĩ nhiều.”

“Bệnh viện này là tôi chọn cho anh, toàn bác sĩ và y tá giỏi, họ sẽ chăm sóc anh.”

“Tôi đi trước nhé.”

Tôi đặt miếng táo đã gọt lên bàn, đứng dậy rời khỏi phòng.

“Điện thoại của tôi đâu!?” Giọng anh ta đầy hoảng loạn.

“Để anh dưỡng thương dễ hơn, nên tôi giữ giúp.”

Tôi giơ chiếc điện thoại lên, rồi bước ra cửa.

Ra ngoài, tôi dặn y tá trưởng:

“Anh ấy đang ngủ, tạm thời đừng làm phiền.”

Phòng bệnh tư nhân, yên tĩnh đến lạnh người.

Chưa kịp về đến nhà, bệnh viện đã gọi:

Thẩm Cảnh Khiêm nhảy lầu.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)