Chương 1 - Giấc Mơ Tan Vỡ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Mang thai đến tháng thứ bảy, tôi phát hiện Thẩm Cảnh Khiêm ngoại tình.

Anh ấy đứng cạnh máy gắp thú bông, chăm chú điều khiển tay cầm.

Bên cạnh là một cô gái trẻ ôm cả đống thú bông, ánh mắt nhìn anh đầy sùng bái.

Thẩm Cảnh Khiêm thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cô, cô gái liền lập tức đút cho anh một miếng kem xào.

Hai người mỉm cười nhìn nhau, xung quanh như phủ đầy bong bóng màu hồng.

Lẽ ra tôi nên cảm thấy vui lây bởi tình yêu ngọt ngào của họ.

Nhưng tôi chỉ thấy buồn nôn.

Tôi khẽ thì thầm với đứa bé trong bụng: “Xin lỗi con, bé yêu. Có lẽ con vừa chào đời đã không có cha rồi.”

“Nhưng không sao cả, tiền của cha con vẫn là của con.”

Lảo đảo trở về nhà, tôi ôm chặt bát chè tuyết nhĩ vẫn còn ấm trong tay, thân thể run lên không kiểm soát nổi.

Đúng lúc này, Thẩm Cảnh Khiêm bước vào, tiện tay nhặt chiếc chăn trên ghế phủ lên người tôi: “Cuối thu rồi, lạnh thì mặc thêm, cảm lạnh sẽ không tốt cho em bé.”

Nói xong, anh cúi đầu nhìn điện thoại, khóe môi vô thức cong lên đến tận mang tai.

“Tình cảm của hai người có tốt không?” Tôi đột ngột hỏi.

“Hả?”

Anh khựng lại một giây, không để tâm lắm, lấy ra một con thú bông đưa cho tôi: “Lúc đi ngang máy gắp thú, tiện tay gắp được. Em không phải luôn thích mấy thứ này à?”

Tôi nhìn con thú bông ấy—một con khủng long màu xanh lá loang lổ, miệng ngoác đến tận mang tai, hàm răng nhựa kém chất lượng lởm chởm, phần đuôi còn rách toạc, lộ cả lớp bông trắng bên trong.

Một món đồ lỗi, xấu đến tội.

Chắc là cô gái nhỏ kia cố tình khoe mẽ với người vợ chưa từng gặp mặt như tôi.

Bằng không, trong túi cô ta có biết bao nhiêu con thú bông hồng hồng xinh xắn, tại sao lại cố ý chọn đúng con này?

Cùng lắm cũng có thể đổi lại ở quầy, nhưng cô ta không làm vậy.

Bởi vì món quà này, đưa cho tôi, là vừa vặn nhất.

“Sao đột nhiên lại muốn gắp thú bông?” Tôi siết chặt chiếc ly trong tay, các khớp ngón tay trắng bệch.

“Đi ngang thấy thì tiện tay thôi.”

Anh thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tôi.

Một làn hương nước hoa rẻ tiền lập tức xộc vào mũi.

“Gu thẩm mỹ của anh bây giờ tệ hơn trước nhiều rồi.” Tôi nhìn con khủng long nhỏ trên bàn, cố nén lại cảm giác muốn vứt nó vào thùng rác.

“Sao cơ?” Anh lại hỏi.

Từ lúc bước vào nhà, gương mặt anh vẫn treo nụ cười hoài niệm, thỉnh thoảng lại chìm vào những suy nghĩ riêng.

Chắc là đang nhớ lại mùi vị của món kem xào.

Tôi ngẩng đầu nhìn đèn, cố nuốt nước mắt ngược trở lại.

“Tôi nói, gu thẩm mỹ của anh quá kém! Con thú bông xấu như vậy cũng đem về!”

Nói xong tôi đứng dậy rời khỏi ghế, mùi nước hoa trên người anh khiến tôi choáng váng.

Thực ra, tôi rất muốn hỏi, là “đi ngang” ở đâu?

Anh đi làm có tài xế đưa đón, chẳng lẽ tài xế lái xe thẳng vào trung tâm thương mại, dừng ngay bên cạnh máy gắp thú?

Tôi không chất vấn, anh lại tỏ vẻ không vui.

“Dễ thương như vậy, sao lại bảo là xấu? Ôn Dĩ Ninh, trong lòng em bây giờ chẳng lẽ chỉ có vàng bạc, túi xách hàng hiệu mới không xấu à?”

Tôi khựng bước, kinh ngạc quay đầu nhìn anh, không hiểu sao anh lại đột nhiên chỉ trích tôi như vậy.

Vô tình tôi liếc thấy đoạn tin nhắn trên điện thoại anh.

“Em không cần mấy thứ túi xách nữ trang đâu~ Mấy con thú bông này là anh tự tay gắp cho em, trong mắt em, đó là món quà quý giá nhất.”

Thì ra là vậy.

Có lẽ nhận ra ánh mắt của tôi, Thẩm Cảnh Khiêm hơi chột dạ tắt màn hình điện thoại, cố ý đổi chủ đề: “Em bé vẫn ngoan chứ? Có đạp em không?”

Tôi lùi lại một bước, né tránh cái chạm tay của anh, nhưng không thể kìm được nữa, bật khóc rồi nôn thốc ra, ngay lên con thú bông kia.

Thẩm Cảnh Khiêm theo phản xạ chụp lấy con thú bông: “Em làm gì vậy, bên cạnh có thùng rác mà không biết à?”

2

Nói xong, anh xách con thú bông đi vào nhà vệ sinh, để lại mình tôi đứng lặng phía sau.

Nghe thấy động tĩnh, dì Tống vội vàng chạy đến, vỗ nhẹ lưng tôi: “Sao đã bảy tháng rồi mà vẫn còn nôn thế này, mấy tháng trước đâu phải vẫn ổn sao?”

Nước mắt tôi, nhịn suốt bao lâu cuối cùng cũng không kìm lại được, từng giọt, từng giọt lớn rơi xuống không ngừng.

Tôi nghĩ chắc lúc này trông mình thảm hại lắm.

Dì Tống cuống quýt đưa khăn giấy cho tôi: “Phu nhân, cô không sao chứ?”

Thẩm Cảnh Khiêm vừa rửa sạch con khủng long đi ngang qua buông một câu nhàn nhạt: “Phụ nữ mang thai đúng là hay làm quá.”

Tôi chẳng cần ngẩng đầu cũng biết lúc này nhất định anh đang nhíu mày, gương mặt đầy vẻ ghét bỏ.

Nước mắt tôi đột nhiên ngưng lại.

Tôi nhận khăn giấy từ tay dì Tống, lau mặt một cái: “Thẩm Cảnh Khiêm, người anh có mùi chồn chết đấy.”

Anh đang phơi thú bông ngoài ban công thì khựng lại, theo phản xạ cúi đầu ngửi người: “Có sao?”

Thấy anh căng thẳng như vậy, dì Tống bật cười: “Ông chủ thật là biết để ý đến hình tượng.”

Thẩm Cảnh Khiêm lúng túng đáp: “Chiều nay tôi còn phải gặp khách hàng mà.”

Vốn định đi ngay, anh lại quay người vào nhà tắm, bên trong lập tức vang lên tiếng nước chảy.

“Cô chỉ nói một câu, là ông chủ đi tắm liền. Ông ấy quan tâm cô thật đấy.” Dì Tống cảm thán bên cạnh.

Tôi gượng cười. Anh ấy quan tâm… chắc là hình tượng của mình trong mắt người tình nhỏ thì đúng hơn.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)