Chương 4 - Giấc Mơ Không Thể Quên
Tối hôm sau tan làm, Lâm Thâm đã tới đón tôi đi ăn.
5
Mẹ tôi đang chuẩn bị xuống sân nhảy quảng trường thì giật mình: “Hai đứa?”
Tôi cười cười: “Bọn con định thử xem sao.”
Ăn tối xong, anh hỏi tôi: “Muốn đi xem phim không?”
Dạo gần đây tôi với Nhạc Nhạc cày hết sạch phim đang chiếu rồi, nên thật lòng thì cũng không hứng thú lắm.
Nhưng tôi sợ anh muốn đi, liền hỏi lại: “Còn anh thì sao, anh muốn đi không?”
Anh quay sang nhìn tôi: “Ở bên anh, em không cần phải miễn cưỡng bản thân. Thích thì đi, không thích thì cứ nói thẳng.”
Nghe anh nói thế, tôi lập tức nhẹ lòng: “Vậy mình không đi nữa nhé, để hôm khác đi được không?”
Anh cười gật đầu: “Ừ, hôm khác đi.”
Anh lái xe đưa tôi về nhà, tôi ăn no quá nên bắt đầu thấy buồn ngủ, cuối cùng không chống nổi mà thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc tỉnh dậy, anh đang ngồi ở ghế lái xem điện thoại, còn người tôi thì được anh đắp áo khoác.
Lần đầu hẹn hò mà lại ngủ gật, tôi xấu hổ gãi gãi mũi: “Ngại quá, em ngủ mất tiêu luôn.”
Anh cười: “Không sao, anh đưa em lên nhà.”
Tòa tôi ở chủ yếu là dân văn phòng, giờ này mới tan ca nên dưới sảnh người ra vào đông như trẩy hội.
Thang máy xuống đến tầng một, lập tức chen đầy người.
Ban đầu tôi và anh đứng cách nhau một chút, nhưng bị đẩy một cái, lưng tôi áp sát vào người anh.
Dù cách lớp áo, tôi vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng rực từ cơ thể anh.
Tôi thở khẽ, người cứng đờ, không dám động đậy.
Chàng trai phía trước còn đang lùi lại, ép tôi chặt hơn.
Đột nhiên, anh dịch người ra phía trước tôi, vươn tay chống vào vách thang máy để chắn khoảng trống cho tôi đứng.
Nếu vừa nãy là xấu hổ thì giờ còn khó xử hơn gấp bội.
Mặt đối mặt, tôi không biết nên nhìn đi đâu.
Tim đập hơi nhanh.
Tôi sợ anh nghe thấy, liền cố tìm chuyện để nói:
“Ngày mai anh định đưa em đi đâu?”
“Em có chỗ nào đặc biệt muốn tới không? Không thì… mai về nhà anh ăn cơm nhé?”
Nghe xong, mặt tôi đỏ như gấc.
Tôi biết anh không có ý gì, nhưng đầu tôi thì toàn là mấy thứ không thuần khiết cho lắm.
Và tôi bất giác nghĩ tới chuyện… rốt cuộc anh nhỏ đến cỡ nào?
Thế là miệng tôi lỡ nhanh hơn não: “Được, vậy mai em đến nhà anh ăn gà nhỏ của anh.”
Nói xong mới nhận ra mình vừa nói cái gì.
Cả thang máy nín thở.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
Tôi vừa xấu hổ vừa hoảng loạn, lập tức chui vào lòng anh giả làm con đà điểu.
Về tới nhà, mặt tôi vẫn còn nóng rực.
Mẹ tôi nhìn tôi bằng ánh mắt hóng chuyện: “Hẹn hò ngày đầu thế nào? Nó không chê con chứ?”
Thật là mẹ ruột tôi. Tôi trông tệ đến mức ai cũng có quyền chê tôi chắc?
Mà nói đi cũng phải nói lại, tôi thật sự không có tư cách chê anh.
Anh tốt nghiệp một trong mười trường danh giá nhất thế giới, còn tôi chỉ là tốt nghiệp đại học bình thường có tí tiếng trong nước.
Anh hai mươi sáu tuổi, tài sản hàng chục tỷ. Tôi chưa tới một vạn.
Còn “chưa tới bao nhiêu” thì… xin được giữ bí mật.
Lúc mới ra trường, tôi may mắn gặp được anh trong buổi phỏng vấn. Anh thấy tôi chăm chỉ, không nói nhiều đã nhận vào làm, trả lương ba mươi nghìn một tháng.
Nếu không phải sau đó bị anh hành hạ tới mức hồn bay phách tán, tôi cũng chẳng nghỉ việc.
Nhưng thôi, dừng tại đây.
Đừng có nghĩ bậy.
Tôi với anh thật sự không có gì.
Rất thuần khiết.
Chỉ là mối quan hệ bình thường giữa sếp và trợ lý.
Có điều anh đúng là kiểu cuồng công việc, làm việc như điên, cả công ty gọi anh là “thánh cày”.
6
Từ ngày làm trợ lý cho anh, anh tăng ca dẫn tôi theo, công tác dẫn tôi theo, xã giao cũng lôi tôi đi cùng.
Nửa đêm đang ngủ ngon, anh gọi một cái là tôi phải bật dậy làm việc ngay lập tức.
Thật ra những chuyện đó tôi đều có thể nhịn, miễn là tiền lương trả đủ.
Nhưng tôi không thể nhịn chuyện anh chỉ cho tôi ba ngày nghỉ phép cả năm.
Tôi vừa mở miệng xin nghỉ, anh đã dọa: “Nghỉ thì khỏi có thưởng cuối năm, khỏi luôn danh hiệu nhân viên xuất sắc.”
Đúng là tức muốn nghẹn, tôi quyết định nghỉ việc.
Nếu không phải nhờ vụ xem mắt, chắc cả đời này tôi với anh chẳng còn liên quan gì.
Hôm sau, tôi nói tôi sẽ qua nhà anh ăn cơm, mẹ tôi lại nghe thành qua nhà anh ở luôn”.
Lúc anh đến đón, mẹ tôi không nói không rằng giao luôn cả tôi lẫn vali cho anh.
Tôi đứng hình, kéo mẹ sang một bên: “Mẹ, mẹ xếp hành lý cho con làm gì thế?”
Mẹ tôi cười tươi rói: “Yên tâm, mẹ không cổ hủ vậy đâu. Giờ giới trẻ sống thử là chuyện bình thường, mẹ không phản đối. Nhưng sống thử thì sống thử, nhớ làm biện pháp đầy đủ, biết chưa?”
Sau đó bà còn quay sang dặn anh: “Nếu Lộc Lộc có gì làm cháu giận, anh cứ nói với dì, dì dạy lại nó.”
Anh cũng ngơ ngác không kém, gật đầu theo bản năng: “Dạ, cháu biết rồi ạ.”
Lên xe, tôi cười gượng: “Anh, mẹ em hiểu nhầm rồi.”
Anh cười nhạt: “Không sao. Vậy em tính ở nhà anh mấy hôm?”
Dù gì cũng lỡ rồi, tôi gật đầu: “Tiện không?”
Anh đáp: “Tiện.”
Nhà anh thật sự rất lớn, kiểu tôi làm cả đời cũng chưa chắc mua nổi.