Chương 3 - Giấc Mơ Đổi Đời Của Cô Gái Giàu Có
Không ngờ đáp lại lại là một tràng mắng nhiếc dữ dội từ mẹ, lời lẽ thô tục không ngừng đổ xuống khiến tôi gần như sụp đổ.
Đúng lúc đó, giọng nói trầm ổn của ba tôi vang lên.
“Được rồi, nếu mày biết lỗi thì cho mày tiền sinh hoạt.”
Lòng tôi từ vực sâu tuyệt vọng chợt được kéo lên, vui mừng đến phát khóc, không ngớt cảm ơn vì món ân huệ hiếm hoi đó.
Nhưng khi tôi quẹt thẻ kiểm tra số dư, lòng tôi lập tức lạnh ngắt.
Số tiền chỉ bằng một nửa lời hứa!
Tôi vội vàng gọi lại.
Ba tôi cười lạnh qua điện thoại.
“Trước giờ là vì chúng tao nuông chiều mày quá, mới khiến mày không biết quý trọng đồng tiền. Vì vậy tao với mẹ mày quyết định thử thách mày thêm lần nữa. Năm cuối cấp ba này, mày tự mình kiếm nốt nửa số tiền còn lại đi.”
“Chỉ khi biết kiếm tiền cực nhọc ra sao, mày mới xứng đáng làm con tao!”
Nói xong, ông dập máy cái rụp.
Tôi như rơi vào hầm băng.
Kỳ thi đại học đang đến gần, đến thời gian học tôi còn chẳng thấy đủ, lấy đâu ra thời gian để kiếm tiền?
4
Tôi vừa khóc vừa quay về ký túc xá.
Các bạn cùng phòng đã nghe chuyện của tôi, ai nấy đều vây lại quan tâm hỏi han.
Tôi nghẹn ngào nói.
“Có lẽ tôi phải tạm nghỉ học một thời gian.” Ra ngoài kiếm đủ tiền sinh hoạt rồi mới quay lại.
Cả phòng lập tức ồn ào hẳn lên.
“Yên Yên, thành tích của cậu tốt như vậy, bây giờ là giai đoạn then chốt để phấn đấu vào Thanh Hoa – Bắc Đại, tuyệt đối không được nghỉ học đâu.”
“Đúng rồi Yên Yên, dạo này tôi đang giảm cân, hay là hai đứa mình cùng ăn trưa nhé.”
“Trời ơi! Tôi mang từ nhà nhiều hoa quả với sữa lắm, không ăn sắp hỏng rồi, Yên Yên giúp tôi nhé!”
“Hì hì, Yên Yên biết tính tôi lười mà, buổi tối giúp tôi đi mua đồ ăn khuya nhé, có trả công đàng hoàng!”
Mọi người nói chuyện rôm rả, nhưng tôi nghe ra từng câu đều là sự giúp đỡ khéo léo không để tôi ngại ngùng.
Trong lòng tôi dâng lên từng đợt ấm áp.
Những người không cùng huyết thống vẫn có thể dang tay giúp tôi, còn cha mẹ ruột lại muốn dồn tôi vào đường cùng.
Khoảnh khắc ấy, hy vọng về tình thân trong tôi hoàn toàn sụp đổ.
Tháng tiếp theo, tuy tiền sinh hoạt eo hẹp, nhưng nhờ bạn bè giúp đỡ, tôi vẫn tạm sống qua ngày.
Tôi nghĩ chỉ cần vượt qua giai đoạn này, ít nhất mình có thể yên tâm chuẩn bị cho kỳ thi đại học.
Nhưng rồi, giáo viên chủ nhiệm đột nhiên gọi tôi lên.
“Trương Yên, học phí của em nợ lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa đóng?”
Học phí? Chẳng phải mẹ tôi đã nộp lúc đầu năm rồi sao? Bà còn chuyển khoản vào thẻ ngân hàng của trường để chờ trừ, tôi đã tận mắt thấy bà thao tác.
Lẽ nào, để trừng phạt tôi, bà lại rút tiền đó ra?
Nếu đúng như vậy, tôi thật sự hết cách.
Dù bạn bè có giúp hết sức, nhưng học phí cao ngất ngưởng, một học sinh lớp 12 như tôi làm sao lo nổi.
Không còn lựa chọn nào khác, tôi đành cố gắng vượt qua nỗi sợ, gọi điện cho mẹ thêm lần nữa.
Quả nhiên, khi tôi vừa nhắc đến việc học phí chưa đóng, lập tức nhận về một tràng mắng chửi điên cuồng.
“Đồ lừa đảo! Đồ trộm cắp!”
“Chắc chắn mày đã ăn cắp tiền tiêu rồi!”
“Trong mắt mày, tao và ba mày là loại cha mẹ không lo cho con đi học sao? Từ nhỏ đến lớn vì việc học của mày, tao với ba mày đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, vậy mà mày lại hỏi tao câu đó, chẳng khác nào đâm dao vào tim tao!”
“Nói mau, mày lén lấy tiền tiêu ở đâu rồi?”
Tôi sợ hãi tột độ, đầu óc quay cuồng, bỗng một hình ảnh hiện lên trong tâm trí.
“Là chị họ! Khi mẹ chuyển tiền, chị ấy cũng ở đó, còn lén nhìn mật khẩu chuyển khoản. Con tận mắt thấy, chỉ là không biết chị ấy định làm gì, sau đó cũng không để tâm nữa.”
Lời vừa dứt, đầu dây bên kia rơi vào im lặng đáng sợ.
Một lúc lâu sau, mẹ mới nghiến răng lạnh lùng nói.
“Không chỉ ăn cắp tiền, giờ còn dám vu khống người khác. Trương Yên, mày học thói xấu từ bao giờ vậy?”
Sáng hôm sau, ngay giờ tự học đầu ngày, ba mẹ tôi xông thẳng vào lớp, kéo tôi ra tận cổng trường.
Tôi hoàn toàn ngơ ngác, chỉ nghe thấy giọng ba đầy uy quyền.
“Quỳ xuống.”
Giây tiếp theo, phía sau đầu gối tôi bị đá mạnh một cú.
Tôi quỳ sụp xuống ngay trước cổng trường trong ánh nhìn kinh ngạc của bao người qua lại.
Giọng ba tôi vang lên trên đầu, đầy đau đớn mà cũng đầy kịch tính.
“Tôi, Trương Kiến Quốc, đúng là vô dụng, mới nuôi được đứa con gái đạo đức bại hoại thế này. Không chỉ ăn cắp tiền, còn vu khống người thân. Hôm nay, trước mặt mọi người, tôi phải dạy dỗ nó cho ra trò!”