Chương 7 - Giấc Mơ Đêm Hè

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi có chút hụt hẫng.

Lẽ nào… anh thật sự là kiểu “cấm dục nam” truyền thuyết?

Tôi giận dỗi lấy chiếc áo vừa thay ra, nhẹ nhàng ném vào người anh.

Anh xoay người lại, đôi mắt ánh lên điều gì đó khác thường, như ẩn nhẫn mà không kìm nổi.

“Người trưởng thành thì phải chịu trách nhiệm với hành động của mình đấy nhé.”

Sau câu nói ấy, tôi biết… mình đã tự đẩy mình vào tình cảnh không đường lui.

Tối đó, mọi thứ như vỡ òa. Cảm xúc, lời hứa, và cả sự rung động.

Nhưng cũng rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng.

Giữa khoảnh khắc yên lặng ấy, anh thì thầm bên tai tôi:

“Lần sau muốn xem phim, thì mình tự ‘diễn thực tế’ nhé.”

Tôi sững lại. Nhìn anh nở một nụ cười nửa miệng quen thuộc.

“Vậy… hôm đó em uống nước xong rồi lên tầng, là… vào phòng anh thật sao?”

Anh cười khẽ: “Ừ. Không phải mơ đâu.”

Thì ra hôm đó tôi thật sự chạy vào phòng anh, chứ không phải mơ như tôi nghĩ.

Đợi tôi ngủ, anh đã bế tôi trở về lại phòng Thẩm Niệm.

“Vậy còn iPad của em, ai tắt phim vậy?”

“Còn ai vào đây nữa?”

Tôi lập tức trùm chăn kín đầu, xấu hổ muốn độn thổ.

Thẩm Diễn chỉ lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt đầy dịu dàng và cưng chiều.

Từ hôm đó, tôi và anh chính thức sống chung – một cuộc sống ấm áp, có phần… hơi “mật ngọt”.

Tôi nói với bố mẹ là sẽ chuyển vào ký túc xá ở trường, nhưng thực ra là dọn đến căn hộ của Thẩm Diễn.

Thẩm Diễn vẫn đều đặn đưa đón tôi đi học.

Thỉnh thoảng khi bận quá, tài xế sẽ lái xe còn anh ngồi ở ghế sau xử lý công việc.

Mỗi lần như vậy, tôi sẽ lặng lẽ ngồi cạnh, không làm phiền, chỉ đơn giản là muốn ở bên anh.

Lúc làm việc, anh vẫn luôn nghiêm túc, mặt lạnh như thường lệ.

Nhưng khi chỉ có hai người, anh như thể cởi bỏ toàn bộ lớp vỏ bọc – trở lại là chính mình.

Nói chung, anh rất dịu dàng với tôi – đôi khi cũng hơi bá đạo một chút.

Khi tôi làm bài, thỉnh thoảng anh sẽ ngồi cạnh giúp tôi phân tích.

Khi đi dạo phố, anh cũng sẽ giúp tôi chọn quần áo thật đẹp.

Anh biết nấu ăn, nhưng vì bận rộn nên phần lớn thời gian chúng tôi giống những cặp đôi bình thường khác – cùng nhau đi ăn ngoài.

Có một lần, tôi vào bếp nấu ăn rồi bị phỏng tay. Từ hôm đó, anh cấm tôi bước chân vào bếp lần nữa.

Chúng tôi bổ sung cho nhau rất tốt, cả về cảm xúc lẫn cuộc sống. Mọi thứ đều thật tự nhiên, hài hòa.

Cho đến một ngày, tôi về nhà lấy quần áo chuyển mùa.

Bố mẹ đều có ở nhà, nhưng không khí lại nặng nề một cách lạ thường.

Họ đang nói chuyện gì đó, có vẻ không mấy vui vẻ.

“Mẹ ơi, có chuyện gì xảy ra vậy ạ?”

“Chuyện của người lớn, con không cần lo.”

Bố tôi lên tiếng trước.

Nhưng mẹ lại không đồng tình.

“Đường Đường không còn là con nít nữa. Nó đã là người lớn, là một phần của gia đình này.”

“Nói cho nó biết thì có giải quyết được gì không? Chỉ khiến nó lo lắng thêm thôi.”

Giọng bố đã cao hơn bình thường.

“Chuyện trong nhà, con bé có quyền được biết.”

Mẹ cũng không nhường.

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Bố mẹ, con đã đủ tuổi rồi mà.”

Mẹ chậm rãi nói:

“Công việc kinh doanh của bố con gần đây gặp trục trặc. Có thể thời gian tới, kinh tế gia đình sẽ bị ảnh hưởng.”

Bố thở dài. Tôi hơi khựng lại.

“Không lẽ… đứt vốn xoay vòng ạ?”

Mẹ gật đầu, ánh mắt đầy phiền muộn.

“Phần lớn công việc kinh doanh nhà mình đều được bên nhà bác Thẩm giúp đỡ. Nhưng từ khi Thẩm Diễn thay bác ấy tiếp quản, chẳng những không hỗ trợ, mà còn…”

“Còn trực tiếp cạnh tranh, giành mất khách hàng của nhà mình.”

“Tên đó… là Thẩm Diễn?”

Tôi không dám tin.

“Không là nó thì còn ai nữa?”

“Nhưng… có thể có hiểu lầm gì đó chăng?”

“Hiểu lầm gì được nữa chứ?”

Mẹ tôi nói đầy bức xúc.

“Bác Thẩm giúp là vì tình nghĩa. Còn Thẩm Diễn, nó trẻ tuổi, không có quan hệ thân thiết gì với mình. Không giúp cũng đúng thôi.”

Bố lên tiếng, vẻ bất lực.

“Không giúp thì thôi, nhưng làm ăn cũng không cần tranh chấp như vậy chứ. Với năng lực của nó, cái gì mà chẳng làm được.”

Mẹ vừa dứt lời liền quay người vào phòng, không nói thêm gì.

Tôi nắm chặt tay lại.

“Bố, con với Thẩm Niệm là bạn thân. Để con hỏi thử xem có chuyện gì hiểu lầm không. Bố giúp mẹ bình tĩnh lại nhé.”

Tôi xuống lầu, bắt xe đến thẳng công ty của Thẩm Diễn.

Tôi biết, giúp là chuyện tình cảm, nhưng không giúp thì cũng đừng nên đẩy gia đình tôi vào thế khó.

Dù gì… tôi và anh đâu chỉ là người dưng.

Tới nơi, tôi bị lễ tân chặn lại.

“Xin hỏi văn phòng của Thẩm Diễn ở đâu? Tôi cần gặp anh ấy!”

“Xin lỗi, tiểu thư, cô không có lịch hẹn trước.”

“Không hẹn đúng không? Vậy tôi đặt hẹn ngay bây giờ!”

Tôi gọi video cho Thẩm Diễn nhưng không ai bắt máy, đành gọi điện thoại.

“Đường Đường, có chuyện gì vậy? Anh đang họp.”

“Em đang ở dưới sảnh công ty anh, cho em lên đi.”

Tôi bật loa ngoài.

“Cho cô ấy lên.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)