Chương 4 - Giấc Mơ Cứu Rỗi

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Còn tôi, bà ấy vừa nhìn đã thấy chướng mắt, thẳng thừng tuyên bố: “Loại con gái như cô, đừng hòng bước vào cửa nhà này!”

Khi ấy, Cố Bắc Minh vẫn một mực hứa hẹn sẽ luôn đối xử tốt với tôi.

Thế là chúng tôi lén đăng ký kết hôn, ngay cả lễ cưới cũng không tổ chức.

Tôi cùng anh thuê một căn nhà nhỏ ở bên ngoài.

Nhưng rồi Cố phu nhân vẫn tìm ra được, nhắm vào tôi đủ đường.

Cố Bắc Minh luôn đứng về phía mẹ, còn tôi thì tức đến mức chỉ biết rơi nước mắt.

Nhưng lần nào anh cũng xin lỗi, còn tôi thì lần nào cũng mềm lòng tha thứ.

Cho đến một ngày, Cố phu nhân đích thân đến tìm tôi, ném cho tôi một tấm ảnh.

Trong ảnh… là cảnh Cố Bắc Minh và Giang Miễu Miễu ngủ chung giường.

“Thẩm Mộng Dao, tỉnh mộng đi! Giấc mơ làm thiếu phu nhân nhà giàu của cô, nên kết thúc rồi.”

Tôi rời đi, mãi đến sau này mới phát hiện… mình đã mang thai.

Nhưng Cố Bắc Minh, chưa từng một lần đến tìm tôi.

Thôi vậy, anh còn yêu hay không, giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa. Dù sao thì tôi… cũng đã chết rồi.

Tôi chỉ cầu mong An An có thể bình an lớn lên, thế là đủ.

Sau một giấc ngủ dài, An An tỉnh dậy, nhìn căn phòng lạ lẫm xung quanh, bắt đầu hoảng hốt.

“Mẹ ơi? Mẹ ơi, mẹ đang ở đâu?”

Nhìn con bé vừa khóc vừa gọi tôi, nước mắt tôi lại rơi như mưa.

Có lẽ vì nghe thấy tiếng gọi ấy, cửa phòng mở ra.

Nhưng người bước vào… lại không phải Cố Bắc Minh, mà là Giang Miễu Miễu và Cố phu nhân.

Vừa thấy hai người họ, An An lập tức im bặt, chỉ cúi đầu nức nở.

“Thẩm Mộng Dao, đúng là chết rồi mà vẫn dai như đỉa.”

“Lúc sống thì mơ làm thiếu phu nhân nhà giàu, chết rồi còn để con gái đến tìm Cố Bắc Minh?”

Sắc mặt Cố phu nhân lạnh lẽo đáng sợ.

Còn tôi thì kinh hãi.

Bà ta… làm sao biết tôi đã chết?

Chợt nhớ lại khoảng thời gian trước, tôi liên tục bị sa thải một cách vô lý khi đi xin việc.

Tôi cứ tưởng là do bản thân không đủ tốt, nhưng giờ nghĩ lại… chắc chắn là Cố phu nhân đã sai người theo dõi tôi, ngăn tôi tiếp cận Cố Bắc Minh, còn âm thầm giở trò phía sau.

Vì mưu sinh, tôi buộc phải chỉnh sửa lý lịch, từ sinh viên đại học danh tiếng thành tốt nghiệp cấp ba, vào nhà máy siết ốc, làm đến kiệt sức, hỏng cả sức khỏe.

Cố phu nhân mặt lạnh như tiền, bảo Giang Miễu Miễu đem An An ném ra ngoài.

Nhưng đúng lúc đó—phía sau vang lên tiếng thủy tinh vỡ vụn.

“Các người nói gì cơ? Ai chết cơ?”

6

Cố Bắc Minh bước nhanh về phía trước, túm lấy tay Cố phu nhân.

“Mẹ, vừa rồi mẹ nói ai chết cơ?”

“Con nghe nhầm rồi.”

“Mẹ đang nói, một tháng nữa con sẽ cưới Miễu Miễu, con đã đồng ý với mẹ rồi, không được nuốt lời đâu đấy.”

Đôi mắt Cố Bắc Minh đỏ rực như máu: “Mẹ tưởng con điếc à? Mộng Dao chết rồi… tại sao mẹ biết mà không nói cho con biết?!”

Cố phu nhân cười lạnh một tiếng: “Một đứa đàn bà cắm sừng con, mẹ nói cho con biết để làm gì?”

“Cố Bắc Minh, tỉnh táo lại đi, nhìn rõ xem ai mới là người thật lòng yêu con!”

Cố Bắc Minh lắc đầu, rồi ngồi phịch xuống mép giường như người mất hồn.

Nhìn phản ứng của anh, tôi cũng hiểu ra, bức ảnh Cố Bắc Minh và Giang Miễu Miễu nằm cùng giường năm đó… chắc chắn là do Cố phu nhân cố tình cho tôi xem.

Nhưng tôi không hối hận vì đã rời đi.

Bởi vì, giữa tôi và Cố Bắc Minh, trở ngại lớn nhất chưa bao giờ là Giang Miễu Miễu, mà chính là Cố phu nhân.

Bà ấy quá độc đoán, còn Cố Bắc Minh lại luôn chiều theo mọi yêu cầu của mẹ.

Còn tôi thì bị dồn ép đến mức suýt mắc ung thư vú vì stress.

Tôi từng nghĩ, rời xa Cố Bắc Minh, có khi còn sống lâu hơn.

Không ngờ đâu, ung thư vẫn cứ đeo bám tôi, như thể số kiếp đã định.

Có lẽ… tôi đúng là một kẻ yểu mệnh.

Trong lúc vài người còn đang cãi vã gay gắt, An An đỏ hoe mắt, chen lời:

“Mẹ cháu chưa chết… mẹ chỉ lên trời bằng máy bay thôi, mẹ sẽ quay về tìm cháu!”

Giang Miễu Miễu nhìn chằm chằm con bé, giọng rợn người: “Mẹ mày chết rồi, mãi mãi không quay lại đâu!”

An An sững sờ vài giây, rồi òa lên khóc: “Cô nói dối!”

Giang Miễu Miễu lại cười đầy đắc ý, nhìn thẳng vào An An, lạnh lùng nói tiếp:

“Không có ai nói dối cả. Mẹ mày chết rồi, biến mất rồi. Trên thế gian này không còn ai yêu mày nữa đâu!”

“Chát!”

Cố Bắc Minh tát mạnh một cái.

“Cút! Cút ra ngoài!”

Anh đuổi cả Giang Miễu Miễu lẫn Cố phu nhân ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa lại.

An An khóc nấc lên, thở cũng không kịp.

Nước mắt Cố Bắc Minh cũng rơi xuống sàn.

“Thẩm Mộng Dao, tại sao em lại chết… em chết như thế nào, anh còn chưa kịp hỏi rõ ràng với em mà…”

Đúng lúc ấy, An An nôn mửa, nôn thẳng lên người Cố Bắc Minh.

Vừa nôn, con bé vừa mếu máo: “Cháu xin lỗi… xin lỗi chú…”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)