Chương 2 - Giấc Mơ Của Hoàng Hậu

Không cần phải đoán, chắc chắn hắn lại đến Vãn Thúy Cung.

Nơi ở của Dung Tần.

"Lan Nhược."

Ta ngồi trong bóng tối, tiếng nói vang vọng trong cung điện Tiêu Phòng trống trải và có chút cô đơn.

"Có nô tì."

"Ta nghe nói ngươi có nuôi một con mèo lông trắng phải không?"

"Hồi bẩm nương nương, Tuyết Nhi không bao giờ làm phiền người khác, còn biết bắt chuột nữa."

"Nếu vậy, cái chén pha lê này cứ để nó dùng làm bát ăn, ta thấy rất phù hợp."

Ta cười khẩy.

Những thứ người khác chọn còn thừa, ai mà thèm.

4

Dung Tần được sủng ái vô cùng, thậm chí cuộc đi săn mùa thu hàng năm Lý Hạ chỉ đưa mình nàng ta đi.

Nhưng ta không buồn, thậm chí còn cảm thấy hả hê.

Bởi vì ta biết, họ sẽ gặp phải hổ trong lúc săn đuổi.

Và trong lúc nguy hiểm, Dung Tần đã đẩy Lý Hạ ra, chính nàng ta lại bị thương nhẹ.

Cứ như tất cả những câu chuyện nhàm chán kia, người đẹp cứu anh hùng, tình cảm của hai người càng thêm nồng nhiệt, Dung Tần cũng vì thế mà trở thành Dung Phi.

Ngươi hỏi ta tại sao đến giờ này vẫn chưa hành động à?

Đương nhiên là bởi vì ta đã phát hiện ra một điều thú vị hơn.

"Mẫu hậu, tại sao năm nay cuộc săn mùa thu phụ hoàng lại không đưa chúng ta đi cùng vậy?"

"Chẳng lẽ Triệt Nhi muốn xuất cung chơi đùa sao?"

Ta cười và vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cậu bé.

Chẳng mấy chốc, Triệt Nhi suy nghĩ một lát rồi từ từ gật đầu.

Trong ký ức không nhiều của cậu bé, mỗi năm mùa săn, cả gia đình ba người họ đều cùng nhau đi.

Phụ hoàng sẽ bắt cho cậu một chú thỏ nhỏ xinh xắn làm quà, mẫu hậu cũng sẽ ôm cậu đến sờ sờ bờm của con ngựa lớn.

Không khí bên ngoài cung điện rất trong lành, bầu trời cũng rất xanh.

Chỉ có điều năm nay, cậu vô tình nghe được từ miệng người hầu rằng phụ hoàng chỉ đưa một phi tần mới đi cùng, còn có chuyện mẫu hậu sắp thất sủng.

Cậu cảm thấy hơi oan ức, thậm chí còn tức giận, như thể đã bị phản bội.

Thực ra, điều cậu mong đợi không phải là mùa săn, mà là nhớ nhung những khoảnh khắc bên cạnh phụ hoàng.

Trước kia, phụ hoàng bận rộn với cuộc chiến giành ngôi vị, không có nhiều thời gian để ở bên cạnh cậu bé.

Đến khi phụ hoàng lên ngôi, cơ hội gặp gỡ càng trở nên hiếm hoi.

Chẳng mấy chốc, Triệt Nhi lắc đầu, thậm chí cậu còn mơ hồ không nhớ rõ khuôn mặt của phụ hoàng.

"Mẫu hậu muốn hỏi Triệt Nhi một câu. Nếu một ngày nào đó, mẫu hậu muốn dẫn Triệt Nhi rời khỏi cung điện, chúng ta muốn đi đâu thì đi, không bao giờ phải bị giam cầm trong cung này nữa, Triệt Nhi có muốn không?"

Ta cúi xuống, nhìn vào mắt Triệt Nhi và nghiêm túc hỏi.

"Vậy phụ hoàng có đi cùng chúng ta không?"

"Không, bởi vì lần này ông ấy không đưa chúng ta đi, nên lần sau chúng ta cũng không đưa ông ấy. Nhưng nếu thời cơ thích hợp, Triệt Nhi vẫn có thể quay lại thăm ông ấy."

Triệt Nhi cúi đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc, đúng lúc định gật đầu thì ta đã ngăn cậu lại.

"Không cần vội vàng trả lời mẫu hậu ngay bây giờ, Triệt Nhi cần phải suy nghĩ thật kỹ.”

“Nếu rời khỏi cung, Triệt Nhi sẽ không còn là Thái tử nữa, tương lai cũng sẽ không như bây giờ, có rất nhiều người hầu hạ, kính cẩn ngưỡng mộ, muốn ngồi lên vị trí của phụ hoàng, trở thành chủ nhân của quốc gia này cũng sẽ càng thêm khó khăn.”

“Nhưng mẫu hậu có thể đảm bảo, cuộc sống ngoài cung sẽ tự do và hạnh phúc hơn bây giờ, chúng ta có thể đi khắp các ngọn núi lớn, làm bất cứ điều gì chúng ta muốn.”

“Nhưng cuối cùng, đây là cuộc sống của Triệt Nhi, vì vậy mẫu hậu hoàn toàn tôn trọng ý kiến của con, Triệt Nhi cũng cần phải suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định..."

Triệt Nhi có vẻ suy tư, gật đầu, và lúc này, Mẫn Mẫn từ bên ngoài cung trở về, còn cầm theo một gói bánh ngọt nhỏ.

"Đây là những thứ mà Chu lão tướng quân đặc biệt mang đến cho hoàng hậu và Thái tử, mua từ Tường Vân Các, có bánh hoa quế và rượu mơ, còn nóng hổi đấy ạ."

Ta không khỏi ngạc nhiên, những thứ này đều là món ăn yêu thích của ta, không ngờ người cha to lớn và thô kệch của ta gần đây lại trở nên chu đáo như vậy.

Ta và Triệt Nhi cùng nhau chụm đầu ăn sạch mọi thứ, sau đó lại phình bụng nằm dài trên ghế tắm nắng.

Bỗng nhiên ta cảm thấy, giá như con hổ có thể nuốt chửng Lý Hạ trong một cái chớp mắt thì tốt biết mấy.

Nhưng rõ ràng là điều đó không thể.

Mọi chuyện quả nhiên diễn ra như trong giấc mơ, Dung Tần bảo vệ được Lý Hạ và khi trở về đã được phong phi.

Ngày hôm sau trở về cung, nàng ta đã đến chào hỏi ta, và ta cũng lần đầu tiên thấy rõ khuôn mặt của nàng ta ngoài đời thực.

Đôi mắt to tròn ướt át, gương mặt tròn trịa, thân hình mảnh mai uyển chuyển, ta nhìn mà thấy thương, chẳng trách Lý Hạ sao có thể sa ngã vào vòng tay dịu dàng của nàng ta.

Nhưng chỉ có mình ta biết, bông hoa nhỏ trắng tinh khôi đang đượm sương này, thực chất lại chứa đầy độc tố.

Ta nở nụ cười đoan trang, mời nàng ta ngồi xuống, nhưng công chúa Thanh Nghi bên cạnh thì không lịch sự như vậy, nàng ta nhìn ả từ đầu đến chân với vẻ mặt không mấy thiện cảm và châm biếm nói.

"Nghe nói gần đây hoàng huynh bị một thứ đồ chơi không đáng để lên bàn mê mẩn, hóa ra là ngươi à."

Từ ngày được gả vào hoàng cung, ta và Thanh Nghi đã thân nhau như tỷ muội ruột, không lạ gì khi công chúa muốn giúp ta xả giận.

Nhưng dù giận dữ thế nào, cũng không thể rơi vào bẫy của người ta.

"Thanh Nghi, Dung Phi là người được hoàng thượng thân phong, lại có công cứu giá, không được bất kính."

Ta quát nhẹ một tiếng, Thanh Nghi có vẻ hơi oan ức nhìn ta, lè lưỡi một cái.

"Thần thiếp mới đến kinh thành, không biết gì về luật lệ, mong hoàng hậu nương nương và công chúa thông cảm."

Dung phi vừa dứt lời, liền cầm chén trà đứng dậy định tiến đến Thanh Nghi để nhận lỗi, nhưng do sơ ý, nước trà nóng hổi lại đổ ập xuống người Thanh Nghi.

À, màn cung đấu vụng về này quả thật không thể nào nhìn nổi.

"Con tiện nhân này!"

Thanh Nghi nổi giận, giơ tay muốn tát Dung phi, nhưng lại bị cung nữ mà ta đã sắp xếp trước đó giữ lấy cổ tay.

"Hoàng tẩu, buông muội ra, để muội đánh chết con tiện nhân này!"

"Tiêu Phòng Điện sao có thể dung thứ cho các ngươi làm càn như vậy? Bản cung có chút mệt mỏi rồi, Dung phi cũng lui ra đi, Vãn Thúy Cung xa xôi, sau này nếu không có chuyện gì quan trọng thì không cần đến đây thỉnh an nữa."

Ta phất tay, ra lệnh cho cung nữ đưa Dung phi trở về cung một cách an toàn.

"Hoàng tẩu, sao ngay cả người cũng thiên vị cho ả ta?"

Thanh Nghi tức giận đến mức phồng má, suýt khóc.

Ta thở dài và nắm lấy tay Thanh Nghi, nói:

"Thanh Nghi, nếu ta nói, hôm nay nếu muội chạm vào nàng ta, nàng ta sẽ bị đẩy vào cái bàn bên cạnh, bụng dưới chạm đất, và thai nhi trong bụng cũng không thể giữ được.”

“Nếu hoàng huynh của muội tức giận, không những sẽ trừng phạt ta - người hoàng hậu này trước mặt mọi người, mà còn sẽ gửi muội đến Nam Cương để hòa thân, thì muội còn nghĩ ta điên nữa không?"

Thanh Nghi mở to mắt nhìn, vẻ mặt không thể tin được.

Đúng vậy, trong giấc mơ của ta, vì âm mưu của Dung Phi, Thanh Nghi sẽ bị chính hoàng huynh ruột của mình gả xa đến vùng đất cằn cỗi Nam Cương, bị một người dã man hơn nàng ta hàng chục tuổi tra tấn đến chết.

Dù tàn nhẫn, nhưng đó là sự thật không kịp xảy ra.

Ta sẽ không bao giờ cho phép điều này xảy ra, Thanh Nghi mới chỉ hai tám tuổi, chỉ là hơi kiêu căng một chút, nàng ta xứng đáng được gả cho một nam nhân tốt, chứ không phải trở thành nạn nhân của những cuộc đấu đá hậu cung.

"Nhưng hoàng tỷ, tại sao Dung Phi lại không nói cho hoàng thượng biết chuyện nàng ta mang thai? Hơn nữa, “hổ dữ cũng không ăn thịt con”, làm sao nàng ta có thể nhẫn tâm hại chết đứa con của mình?"

"Nếu đứa trẻ này không phải là phúc của nàng ta, mà lại là họa thì sao?"

Vãn Thúy Cung.

Dung Phi quẳng cái chén trên bàn xuống đất, tiếp tục đập vỡ vài cái lọ hoa.

"Bình tĩnh, nương nương, xin bình tĩnh ạ!"

Cung nữ theo hầu Dung Phi từ nhỏ quỳ trên đất run rẩy.

"Tại sao? ta đã khiêu khích công chúa ngốc nghếch kia như vậy rồi, tại sao hoàng hậu lại phải xen vào chuyện không của mình?”

“Cơ hội tốt như vậy, ta có thể đã phá bỏ được đứa nhỏ tai họa này rồi! Trời ơi, đây là muốn chết ta sao!”

“Vài tháng nữa khi đứa trẻ chào đời, hoàng thượng sẽ phát hiện ra, một đứa trẻ có đôi mắt xanh, làm sao có thể trở thành hoàng tử? Không được, ta vẫn phải tìm cơ hội, nhất định phải loại bỏ đứa trẻ đó, và phải hoàn toàn giành được lòng tin của hoàng thượng..."

Dung Phi điên cuồng tự nói một mình, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, trông khác hẳn với vẻ dịu dàng ban đầu.

Đây mới chính là hoàng cung.

Cung điện ăn thịt người không nhả xương.

5

Gần đây, những chuyện lạ liên tiếp xảy ra trong cung.

Đầu tiên là Lý Hạ đột nhiên ngất xỉu khi lên triều, nằm liệt giường nhiều ngày, hàng chục vị thái y liên tục kiểm tra mà không thể tìm ra nguyên nhân.

Tiếp theo, Dung Phi, người luôn ở bên giường bệnh của hoàng đế, cũng quá mệt mỏi, một đêm đã vô tình ngã từ cầu thang xuống, ngay lập tức bị chảy máu, thai nhi chưa kịp thành hình đã bị sảy.

Người dân bắt đầu lan truyền tin đồn, nói rằng hoàng đế hiện tại thất đức, không xứng đáng ngồi trên ngai vàng, khiến thần linh tức giận.

"Hoàng thượng, thần thiếp có một giả thuyết, không biết nên nói hay không..."

Dung Phi rũ mắt, lưỡng lự ngồi bên long sàng.

"Ái phi cứ nói không sao."

Lý Hạ nắm lấy tay Dung Phi, ánh mắt đầy thương yêu.

Vì chăm sóc bệnh cho hắn mà Dung Phi đã mất đi một đứa con, và vì thế mà tình cảm giữa hai người lại càng thêm gần gũi.

"Những chuyện lạ gần đây, rất giống như vu cổ thuật mà thần thiếp nghe nói từ khi còn nhỏ, không lẽ, có người đã đặt bùa chú trong cung này..."

Sắc mặt Lý Hạ thay đổi, hắn triệu tập một số pháp sư từ dân gian ngay lập tức, cùng nhau làm phép trong cung.

"Bẩm bệ hạ, nhìn từ quẻ bói, quả thực có người đã đặt bùa chú, việc cấp bách là phải tìm ra bùa chú này càng sớm càng tốt, nếu không hậu quả sẽ không lường trước được..."

Một pháp sư từ Tây Vực quỳ trên đất nghiêm túc nói, Lý Hạ tức giận, ra lệnh cho mọi người ngay lập tức tìm kiếm khắp cung điện.

Một ngày trôi qua, tất cả các cung điện đều đã được tìm kiếm từ trên xuống dưới, nhưng vẫn không tìm thấy gì.

"Bẩm bệ hạ, ngoại trừ Tiêu Phòng điện, nô tài đã tìm kiếm mọi nơi khác."

Lý Hạ xoa xoa trán, có vẻ do dự không quyết.

"Hoàng hậu và trẫm kết hôn đã sáu năm, chắc chắn không phải là người sẽ hại trẫm, vậy thì Tiêu Phòng điện này..."

"Hoàng thượng, ngài có từng nghe nói về câu chuyện của Hiếu Võ Trần hoàng hậu và Vu Cổ không?"

Dung Phi nhẹ nhàng nói, cắt ngang lời của Lý Hạ.

"Tương truyền, để lấy lại tình cảm của Võ Đế, A Kiều hoàng hậu đã làm bùa chú bằng hình nộm chôn dưới đất, cầu nguyện với quỷ thần, gây họa cho người khác, tiền lệ đã có, ngay cả khi là vì sức khỏe của hoàng thượng, thì cũng phải phòng ngừa."

Vẻ mặt của Lý Hạ có phần rung động, đang suy nghĩ, thì một cung nữ trong Tiêu Phòng điện quỳ xuống với vẻ mặt hoảng hốt, liên tục van xin tha thứ.

"Vài ngày trước khi nô tì dọn dẹp phòng ngủ của hoàng hậu đã phát hiện một số tờ giấy phép bị đốt thành tro ở góc tường.”

“Lúc đó nô tì không nghĩ nhiều, bây giờ khi cung điện kiểm tra chuyện bùa chú, nô tì mới bắt đầu nghi ngờ, nên đặc biệt đến bẩm báo với bệ hạ, mong bệ hạ tha tội..."

Sau khi nghe xong, sắc mặt Lý Hạ đột nhiên thay đổi, hắn dẫn theo mọi người bao vây lấy Tiêu Phòng điện.

Ta đang sơn móng tay, màu đỏ tươi rực rỡ làm cho làn da của ta trở nên sáng hơn vài phần, Lý Hạ xông vào như một con chó điên, với vẻ mặt như muốn truy vấn tội lỗi.

"Thân thể của hoàng thượng có đỡ hơn không? Mấy ngày trước, thiếp đã đến trước điện vài lần để thăm hỏi, nhưng đều không gặp được hoàng thượng.”

“Bây giờ thấy hoàng thượng có tinh thần như vậy, thiếp cũng yên lòng rồi."

Ta đứng dậy như thể không có chuyện gì, nở một nụ cười dịu dàng.

"Bây giờ cung điện đang tiến hành kiểm tra chuyện bùa chú, chỉ còn lại Tiêu Phòng điện chưa được lục soát.”

“Vì giang sơn xã tắc, lần này có lẽ sẽ làm phiền đến hoàng hậu rồi."

Lý Hạ nhìn ta với vẻ mặt cười không cười, vẫy tay ra lệnh cho người lục soát.

Trong vòng một phút, cung điện như bị người ta cướp phá, bên trong lẫn bên ngoài đều hỗn loạn, nhưng vẫn không tìm thấy gì.

Ta lạnh lùng đứng một bên, thưởng thức trò hề này, Dung Phi càng lúc càng hoảng loạn, cho đến khi một người hầu bên cạnh lặng lẽ ra hiệu cho nàng ta.

"Hoàng thượng, bây giờ chỉ còn lại cái hộp gỗ trên bàn phía Tây chưa được lục soát..."

Dung Phi với vẻ mặt như đã nắm chắc phần thắng, đứng dậy muốn tự tay mở ra.

"A Lang."

Ta nhìn vào mắt Lý Hạ, đôi mắt đẫm lệ.

"Bệ hạ biết rồi đấy, đó là vật kỷ niệm của nương thần thiếp, chúng ta đừng làm phiền đến bà ấy, được không?"

Đây là lần cuối cùng ta gọi hắn là A Lang, cũng là cơ hội cuối cùng ta dành cho hắn.

Chỉ cần hắn đồng ý, ta có thể tha thứ cho những đau đớn và phản bội mà hắn mang lại,

Từ đây chia tay, không còn nợ nần gì nhau nữa.

Lý Hạ nhắm mắt lại, trên mặt tỏ rõ rất khó xử.

"Mật Nhi, chỉ còn lại cái hộp này là chưa được kiểm tra... Chúng ta mở ra xem thế nào, để chặn miệng thiên hạ, nhạc mẫu cũng sẽ hiểu mà..."

Và thế là ta đành nhìn Dung Phi mở cái hộp đó, đổ tung tất cả kỷ vật của mẹ ta ra ngoài.

Một chiếc vòng ngọc lục bảo lăn lóc trên đất, vỡ thành nhiều mảnh.

Trong đầu ta hiện lên hình ảnh lúc mới thành thân, Lý Hạ cố ý thay một bộ quần áo mới, cùng ta đi thăm mộ nương, còn quỳ trước mộ phần thề sẽ chăm sóc ta suốt đời.

Còn nhớ trên đường về sau khi cúng bái, ta không đi nổi nữa, hắn cười hì hì cúi xuống đỡ ta.

Ta dựa vào vai hắn, nghe tiếng tim đập mạnh của hắn, thực sự tin rằng chúng ta có thể yêu thương nhau đến trọn đời.

Nhưng chỉ vài năm ngắn ngủi, mọi thứ đều đã thay đổi.

"Có tìm thấy gì không?"

Ta kiềm chế cơn giận, giọng nói lạnh như băng.

"Làm sao có thể không có, rõ ràng ta..."

Vẻ mặt Dung Phi không thể tin được, suýt nữa đã lỡ lời.

"Mật Nhi, trẫm cũng nghe nói là trước đây đã tìm thấy những tờ giấy phép bị đốt thành tro trong điện của nàng, nên mới nảy sinh nghi ngờ."

"Tháng trước là ngày giỗ của nương. Bệ hạ không khỏe, thiếp không thể rời khỏi cung, chẳng lẽ cúng bái nương mình trong cung cũng là tội lỗi sao?"

Ta đứng thẳng lưng, từng chữ từng chữ truy vấn, ánh mắt nóng rưch khiến Lý Hạ không thể ngẩng đầu lên được.

"Trẫm đã nói không phải hoàng hậu mà, sao hoàng hậu có thể hại trẫm được?”

“Dung Phi, ngươi làm việc cẩu thả, còn làm hỏng vòng tay của hoàng hậu, trẫm phạt ngươi một năm lương bổng, còn không mau quỳ xuống xin lỗi hoàng hậu?"

Lý Hạ đứng dậy, đưa Dung Phi vào sau lưng mình, tỏ ra sợ ta làm hại nàng ta.

Đúng vậy, ta là con gái của đại tướng quân, từ nhỏ đã giỏi cưỡi ngựa và bắn cung, võ công không kém người thường.

Khi còn trẻ ta đã từng rất ngang ngạnh, những kẻ đã phạm tội với ta không biết đã "ch.ế.t" bao nhiêu lần.

Nhưng, cuộc sống dài lâu trong cung điện này đã mài mòn ta, đeo lên ta chiếc mặt nạ đoan trang và giữ gìn lễ nghi.

Khiến bây giờ, ngay cả khi đối mặt với kẻ thù của mình, ta không còn quyền lực để tát nàng ta một cái, chỉ có thể nói một cách hiền thục rằng tất cả tùy thuộc vào quyết định của hoàng thượng.

Cuộc sống nhàm chán và tẻ nhạt này, đã đến lúc phải kết thúc rồi.

Ta nhìn theo bóng lưng của mọi người ra đi, lặng lẽ lấy ra chiếc hộp gỗ thật sự từ trong phòng bí mật.