Chương 3 - Giấc Mơ Của Hệ Thống

Cố Kiều An nhanh chóng giải thích: “Ây da, cậu ấy là một học sinh thuộc diện hộ nghèo. Trước đây từng bị bắt nạt, em đã giúp cậu ấy một chút. Bây giờ thi xong rồi, cậu ấy chỉ muốn cảm ơn em thôi.”

Tôi cũng suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Người mà chị gọi là bạn, có thể không giống như em nghĩ. Nhưng sau này sẽ có cơ hội giới thiệu cho em biết.”

Đợi thêm một thời gian nữa.

Đợi đến khi Cố Kiều An điền nguyện vọng xong, được nhận vào trường đại học, bước vào một tương lai mới, tôi sẽ kể cho em nghe về Tiểu Đốc.

Cố Kiều An chạy đi thanh toán hóa đơn, tôi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Tiểu Đốc vang lên.

【Tôi cũng được coi là bạn của cô sao?】

Nó nghe có vẻ rất vui.

Tôi không phủ nhận: “Ừ.”

Dù quan hệ giữa tôi và nó là sự trao đổi, nhưng sự thật là nó đã cứu được Cố Kiều An. Hơn nữa, nó đã thành thật đến mức tặng cho tôi… trái tim của chính nó.

“Tặng tôi thứ này, có ảnh hưởng gì đến anh không?” Tôi có thể cảm nhận được, mảnh pha lê vàng nhỏ này chứa đựng năng lượng cốt lõi của Tiểu Đốc.

【Không.】 Giọng nó rất bình thản. 【Trái tim này, vốn là vì cô mà sinh ra.】

Đây là lần đầu tiên nó nói chuyện với tôi mà không dùng kính ngữ.

Tôi ngẩn ra, không hiểu ý nghĩa câu nói ấy.

Nhưng còn chưa kịp hỏi, Cố Kiều An đã chạy trở lại, vẫy vẫy tay với tôi: “Chị, bạn học rủ em đi chơi, chị có muốn đi cùng không?”

Tôi bị kéo về thực tại, lắc đầu nói: “Em đi đi, chị sẽ đến đón em sau.”

“Chị cũng nên thư giãn một chút mà,” em nháy mắt, “Yên tâm đi, bọn họ đều là bạn tốt của em, không ai để ý đâu. Đi nhé, đi nhé!”

Nói xong, Cố Kiều An liền lắc lắc cánh tay tôi nũng nịu, tôi không còn cách nào khác, đành gật đầu đồng ý.

Nó hớn hở reo lên một tiếng, tôi cũng bất giác nở một nụ cười nhạt.

Mọi chuyện đã qua đi.

Cuộc đời của Cố Kiều An, kể từ giây phút này, đã rẽ sang một hướng khác.

4

4

Ký ức về giấc mơ quá mơ hồ, tôi không biết đêm hôm đó mình có đi cùng Cố Kiều An tham gia buổi tụ họp với bạn bè hay không.

Cùng nhóm học sinh vừa tốt nghiệp này chơi một ván “kịch bản sát” (một dạng trò chơi nhập vai phá án), tôi vào vai hung thủ nhưng cuối cùng lại không bị vạch trần, chỉ có mỗi Cố Kiều An bỏ phiếu cho tôi.

“À, hóa ra là chị thật à!” Khi tổng kết lại ván chơi, những người còn lại đều cười nói, “Cố Kiều An, cậu giỏi thật đấy, suy luận của cậu hoàn toàn chính xác!”

“Thế sao các cậu không tin tớ mà bầu cho chị ấy?” Cố Kiều An giả vờ giận dỗi, “Rõ ràng là không tin vào phán đoán của tớ rồi!”

“Ây da,” một cô gái tóc ngắn vội vàng dỗ dành, “Chỉ tại chị Tuệ Ninh diễn quá đạt, bọn tớ bị lừa thôi!”

Tôi khẽ cười.

Nói là diễn xuất, nhưng thật ra tôi đã đi làm vài năm rồi, so với những học sinh chưa từng trải đời này, đương nhiên tôi biết cách che giấu cảm xúc hơn họ.

“Thế này không được đâu nhé,” Cố Kiều An tiếp tục trò chuyện với họ, “Phải học cách nhìn thấu bản chất từ những hiện tượng. Nếu có tội phạm, chắc chắn sẽ để lại dấu vết—”

“Thôi nào thôi nào, chưa vào đại học mà đã thảo luận kiến thức chuyên ngành với bọn tớ rồi à? Những điều này chẳng phải cậu lấy từ mấy quyển sổ ghi chép kia sao…”

Một cô gái khác còn đang cười đùa, nhưng sắc mặt Cố Kiều An lại bỗng nhiên thay đổi.

Cô gái kia không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo bản năng mà ngậm miệng lại, ngập ngừng hỏi: “Ơ… có chuyện gì vậy?”

Cùng lúc đó, nụ cười của tôi cũng dần dần cứng đờ.

Tôi nhìn vào mắt Cố Kiều An, cố gắng tìm kiếm một bằng chứng nào đó cho thấy tôi đã suy nghĩ quá nhiều. Nhưng không có gì cả. Em lộ vẻ bối rối, hoang mang, thậm chí còn có chút né tránh. Hai tay em buông thõng, ngón tay cái vô thức cọ xát vào ngón út.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi em chột dạ hay muốn phản đối điều gì, đều sẽ làm động tác này.

Sổ ghi chép.

Rõ ràng tôi đã dặn đi dặn lại không được động vào, nhưng em vẫn lén xem nó.

Cố Kiều An luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Chúng tôi mất cha mẹ quá sớm, từ khi hiểu chuyện, em đã biết cách giảm bớt gánh nặng cho tôi. Những món đồ ăn vặt hay gà rán mà đám trẻ con khác hay đòi, em chưa bao giờ nũng nịu đòi tôi mua. Đồ chơi đẹp trong cửa hàng, em cũng chỉ lướt qua mà không thèm liếc nhìn. Không cần tôi phải nhắc nhở, em luôn học tập chăm chỉ hơn bất kỳ ai.

Chỉ riêng chuyện này.

Chỉ riêng chuyện này, em đã hứa với tôi, nhưng cuối cùng vẫn lén làm.

Tại sao?

Một cảm giác bất lực sâu sắc trào dâng trong tôi.

Nhưng cuối cùng, tôi không nói gì cả, chỉ lặng lẽ đưa em về nhà.

Suốt dọc đường, em luôn muốn nói lại thôi, lén lút nhìn tôi, nhiều lần định mở miệng nhưng rồi lại nhịn xuống.

Tôi không phải kiểu người giỏi thể hiện cảm xúc. So với một Cố Kiều An thẳng thắn, rạng rỡ, tôi giống như một cây nấm nhỏ ẩn mình trong đầm lầy ẩm ướt. Tôi không muốn cãi vã hay trực tiếp chất vấn. Tôi biết em muốn trở thành một cái cây che chở người khác.

Nhưng, nhưng tôi phải nói với em thế nào đây?

Là tôi đã tận mắt chứng kiến hai cái cây từng che chở tôi và em gục ngã.

Đây là số phận của những người làm “cây”.

Đây là bi kịch của những kẻ chính trực, công bằng.

Em có thể là một bông hoa, một con chim nhỏ, tại sao lại cứ muốn làm một cái cây?

Tôi trằn trọc cả đêm.

Sáng hôm sau, tôi đưa Cố Kiều An đến ăn cơm cùng chú Vương và mọi người. Dưới mắt tôi vẫn còn quầng thâm nhàn nhạt.

“Cố Kiều An lớn nhanh thật đấy!” Những người chú, người bác nhìn em với ánh mắt yêu thương, “Trông thật tràn đầy sức sống, không tệ, không tệ chút nào.”

Cố Kiều An cười tít mắt: “Ngày nào cháu cũng chạy bộ buổi sáng đấy!”

Còn các cô dì thì nắm tay tôi, xót xa nói: “Tuệ Ninh, sao con lại gầy thế này? Tối qua không ngủ được sao? Đợi đến khi em con đỗ đại học rồi, con cũng có thể nhẹ nhõm hơn một chút…”

Tôi im lặng.

Ánh mắt tôi dừng lại trên mái tóc đã điểm bạc của họ.

Thật ra, có những người còn chưa đến bốn mươi tuổi.

Khi đối diện với tôi, họ vẫn mang dáng vẻ cẩn thận dè dặt, rõ ràng trong mắt đầy sự quan tâm, nhưng lại không dám hỏi han quá nhiều.

Có lẽ bởi vì, khi còn bé, tôi từng khóc lóc hét lên với họ: “Tại sao lại bắt người xấu? Tại sao tan làm rồi mà không về nhà? Tại sao không cho con gặp ba mẹ?”

Có lẽ bởi vì, sự thù hận và oán trách non nớt trong mắt tôi khi đó, cũng đã làm họ tổn thương.

Từng có một cô bé ngồi khóc nức nở trước cổng sở cảnh sát.

Từng có một đứa trẻ được các chú, các bác ở viện kiểm sát dỗ dành bằng những viên kẹo.

Từng có một đứa trẻ vô tư cười nói, quấn quýt làm nũng họ.

Từng có một cô bé kiêu hãnh tuyên bố sẽ trở thành công tố viên giỏi nhất thế giới.

Nhưng rốt cuộc, tôi lại đi ngược lại với lý tưởng ban đầu của chính mình, trở thành một con người lạnh lùng và sắc bén.

Tôi thờ ơ với mọi thứ, không quan tâm đến thế giới bên ngoài. Tôi chọn ở lại gần nhà, kiếm sống bằng việc kinh doanh, trở thành một thương nhân đầy toan tính.

Chúng tôi là con của liệt sĩ.

“Con của liệt sĩ”—cái danh phận này đảm bảo rằng chúng tôi sẽ không bao giờ phải chịu thiệt thòi. Từ nhỏ đến lớn, mọi mặt trong cuộc sống của chúng tôi đều được nhà nước chăm lo. Đi học, khám bệnh, mọi thứ đều thuận lợi vô cùng. Dù mồ côi cha mẹ, chúng tôi cũng chưa từng phải đối diện với sự ác ý của những đứa trẻ cùng tuổi.

Thậm chí có thể nói, sự ác ý duy nhất mà chúng tôi từng gặp, chính là từ ngày thi đại học—có lẽ cũng chỉ có những thế lực siêu nhiên này mới có thể phá vỡ sự bảo bọc vô hình của những người xung quanh.

Những người biết chuyện thì chọn cách im lặng, họ chỉ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt đầy kính trọng.

Những người không biết thì chẳng thể làm tổn thương chúng tôi, cũng chẳng quan tâm đến chúng tôi.

Nhưng cái “sự thuận lợi” này, lại có cái giá là chúng tôi vĩnh viễn mất đi cha mẹ.

Năm đó, Cố Kiều An còn quá nhỏ để hiểu được lý do tôi cất giữ di vật của ba mẹ mà không bao giờ chạm vào.

Vì em sinh ra đã có sự đồng cảm và chính nghĩa vượt xa người thường.

Vì em có ý thức rèn luyện thể chất và kỹ năng chiến đấu của mình.

Vì em luôn là người đầu tiên chạy ra ngăn chặn kẻ trộm trên phố.

Vì em chưa bao giờ e ngại lên tiếng bảo vệ kẻ yếu trong trường học.

Vì em sẵn sàng đứng ra đấu tranh trong những chuyến tàu điện ngầm đông đúc.

Em ngày càng giống với hình ảnh của mẹ trong trí nhớ tôi.

Người phụ nữ dũng cảm ấy.

Người từng là một cảnh sát rạng rỡ nụ cười.

Người đã bị mãi mãi phong kín trong một tấm ảnh đen trắng.

Em và mẹ có chung dòng máu, nên cũng chính trực và rạng rỡ như bà.

Dù tôi đã cố hết sức giấu đi cuốn sổ ghi chép phá án của mẹ, dù tôi chưa từng nhắc đến chuyện khi còn sống ba mẹ đã làm những gì, nhưng cuối cùng Cố Kiều An vẫn bước đi trên con đường ấy.

Như thể có một bàn tay vô hình nào đó đang nói với tôi rằng—đây chính là số phận.

Dù lý tưởng của tôi đã hoàn toàn lệch khỏi con đường cũ, nhưng em gái tôi—em vẫn khác tôi.

5

Tôi đã có một cuộc trò chuyện với Cố Kiều An.

Tôi không nói thẳng rằng tôi không muốn em học ngành điều tra hình sự, nhưng sự phản đối của tôi là rõ ràng, và em hiểu điều đó.

“Em hãy nói thật với chị,” tôi bình tĩnh nhìn em, “chương trình tuyển sinh đặc biệt mà em muốn tham gia, rốt cuộc là đánh giá tổng hợp của Đại học S hay đợt tuyển sinh sớm của Học viện Cảnh sát Trung ương?”