Chương 8 - Giấc Mơ Bị Bỏ Quên
Gia đình từng hạnh phúc, từng “bốn người một nhà”, giờ đã tan nát đến mức không thể hàn gắn.
Còn nhóm chat “Gia đình nhỏ” của họ — vẫn chưa bị giải tán, chỉ là… không ai từng nói thêm lời nào nữa.
Mười năm sau ngày Đồng Thịnh qua đời.
Cơ thể Bạch Hiểu suy yếu, nhiều cơ quan bắt đầu rối loạn.
Bà thường xuyên phải vào bệnh viện điều trị, và lần nào Đồng Văn cũng lặng lẽ đi cùng, mưa gió chẳng ngại.
Ông không phải một người cha tốt, nhưng cả đời vẫn yêu Bạch Hiểu bằng một tình yêu chân thành và khổ sở.
Bệnh viện Nhất, thành phố C.
Hai người tóc đã bạc, ngồi tựa vào nhau nơi hành lang, lặng lẽ chờ đến lượt khám.
Trên màn hình tivi treo tường phát bản tin buổi sáng.
Người dẫn chương trình đang giới thiệu tin tức: “Bệnh viện chúng ta vừa mời được một bác sĩ ngoại khoa hàng đầu từ Phần Lan trở về nước, sẽ mang lại bước tiến lớn cho y học trong nước.”
Khi bản tin kết thúc, hình ảnh của vị bác sĩ ấy xuất hiện trên màn hình.
Là một người phụ nữ tóc ngắn, mặc áo blouse trắng, nụ cười rạng rỡ, ánh mắt tự tin và điềm tĩnh.
Ngoại truyện
Tháng đầu tiên sau khi trở về nước, tôi nhận được một ca phẫu thuật đặc biệt.
Người bệnh… là người mẹ mà tôi từng có.
Hôm đi kiểm tra buồng bệnh định kỳ, bà lão ấy run rẩy vươn tay về phía tôi, nức nở như một đứa trẻ được cứu sống:
“Đồng Thịnh… con gái của mẹ…”
Tôi đỡ lấy tay bà ấy, giữ giọng thật chuyên nghiệp để trấn an:
“Bác đừng lo lắng, ca phẫu thuật này có tỷ lệ thành công rất cao.”
“Về toàn bộ quá trình trước và sau mổ, chúng tôi sẽ giải thích kỹ với gia đình bác.”
“Xin hãy tin tưởng tôi, và tin tưởng vào bệnh viện của chúng tôi.”
Tôi mỉm cười, giống như với bất kỳ bệnh nhân nào khác.
Bàn tay già nua của bà siết chặt lấy tay tôi, ánh sáng trong mắt bà dần tắt khi nhận ra nét mặt tôi không hề thay đổi.
Nhưng… tất cả điều đó, đã không còn liên quan gì đến tôi.
Tôi chỉ cần làm tốt công việc của mình, mổ thật chính xác, cứu đúng người. Thế là đủ.
Người phụ nữ kia, đối với tôi, giờ đây cũng chỉ là một người bình thường như bao bệnh nhân khác.
Sau ca phẫu thuật thành công, tôi tính toán chi phí mổ, chuyển vào tài khoản của họ kèm theo dòng ghi chú:
“Chi phí dưỡng nuôi 20 năm.”
Bạch Hiểu từng đến bệnh viện xin được gặp tôi một lần. Tôi từ chối.
Kể từ đó, ân tình sinh dưỡng giữa chúng tôi – xem như trả xong.
Đời này… không cần gặp lại nữa.
Khoa tôi vừa tuyển thêm một thực tập sinh nữ.
Cô bé giỏi chuyên môn, có năng khiếu, tôi muốn trực tiếp hướng dẫn em ấy, nhưng em ấy lại từ chối.
Trong ánh mắt em ấy không có hy vọng với cuộc sống, không có ánh sáng trong công việc, một cô bé nhỏ xíu, nhưng lúc nào cũng u uất mỏi mệt.
Giống hệt tôi của ngày xưa.
Cho đến một ngày, em ấy lao vào phòng tôi với gò má còn hằn nguyên vết tát đỏ ửng, ôm chầm lấy tôi mà khóc tức tưởi:
“Bác sĩ Thịnh… chị nói xem, có phải con gái sinh ra đã kém hơn con trai không?”
“Tại sao trong nhà, em làm gì cũng không bằng nổi em trai?!”
Tôi nhẹ nhàng lau nước mắt cho em ấy, dắt em về chỗ, lấy thuốc bôi lên mặt em, rồi nói:
“San San, em có biết vì sao chị tên là ‘Thịnh’ không?”
Cô bé lắc đầu đầy ngơ ngác.
“Chị có một người chị tên là Đồng Dương (mặt trời), và một người em tên là Đồng Nguyệt (mặt trăng), còn chị là Đồng Thịnh.”
“Ngày trước, chị ghét cái tên này lắm. Họ là mặt trời và mặt trăng – rực rỡ, được yêu thương.
Còn tên chị thì nghe như con trai, lại phát âm giống từ ‘thừa’, là phần bị bỏ lại, là đồ dư thừa không ai chọn.”
“Nhưng đến khi cuộc đời chị bước sang trang mới, chị vẫn giữ lại chữ ‘Thịnh’ này.”
“Bởi vì ‘Thịnh’ cũng có nghĩa là thịnh vượng, là rực rỡ, là đong đầy và viên mãn.”
“Chị có thể nghĩ khác đi, vì tâm mình đã khác.”
“Chị không bị ràng buộc bởi người khác, không còn để ai điều khiển.”
“Chị — trước tiên và mãi mãi — là chính chị.”
“Em hiểu được không?”
Cô bé lại lắc đầu, rồi im lặng một lúc, lí nhí nói:
“Chỉ là… em thấy chị thật giỏi. Chắc cả đời này, em cũng chẳng thoát nổi cái bóng của gia đình.”
Tôi mỉm cười thật dịu dàng.
“Vậy em có muốn nghe không?” “Câu chuyện về cách chị đã thoát kén mà trở thành con bướm.”
(Hết)