Chương 1 - Giấc Mơ Bị Bỏ Quên
Vào dịp Quốc khánh, ba mẹ bỏ ra một khoản tiền lớn để mua một chiếc xe RV rồi chở cả nhà đi du lịch tự lái.
Mẹ gửi tin nhắn trong nhóm gia đình, tag tất cả mọi người: “Xuất phát thôi nào, các công chúa chuẩn bị xong chưa!”
Tôi trả lời “đã nhận” cùng với chị cả và em út, sau đó giao nốt đơn hàng cuối cùng rồi chạy xe máy điện về đứng đợi ở cổng trường.
Điểm đón đầu tiên là em út, con bé ôm quả dưa hấu, đăng một tấm ảnh giơ tay chữ V lên mạng xã hội:
“Được ba mẹ cưng chiều đến mức này đây! Quốc khánh được đi Tây Tạng bằng xe RV với cả nhà luôn nha~”
Điểm dừng thứ hai là chị cả, chị ấy vừa lên xe liền chỉ vào hai chiếc giường nhỏ với kiểu dáng khác nhau để quay video:
“May mà ba mẹ không thiên vị ai, xe RV nhỏ xíu mà vẫn chia mỗi người một giường cho công bằng~”
Tôi nhìn vào nội thất màu hồng mộng mơ, gọn gàng như phòng công chúa, chỉ biết xấu hổ kéo lại bộ đồng phục giao hàng đã thấm đẫm mồ hôi trên người.
Đến lúc ký túc xá đóng cổng, em út đăng một đoạn video trong nhóm gia đình: “Nhìn chị hai bẩn thế kia, chị ấy không nghĩ là mình cũng được đi chơi với nhà chứ?”
Trong video, chiếc xe RV chạy ngang qua cổng trường tôi. Tôi ngồi xổm ở đó, mặc bộ đồng phục giao hàng màu vàng, trông hệt như một con chó nhỏ bị bỏ rơi.
Video bị thu hồi ngay lập tức.
Tôi duỗi đôi chân đã tê cứng, cài đặt nhóm gia đình thành “không làm phiền”, rồi gửi tin nhắn cho tổ trưởng điểm giao hàng:
“Tổ trưởng, em không xin nghỉ Quốc khánh nữa, vẫn còn kịp để tính toàn thời gian chứ ạ?”
Chỉ cần hoàn thành đủ số đơn trong tháng này, tôi sẽ đủ tiền để sang Phần Lan tham gia chương trình trao đổi nhân tài.
Tôi không có một gia đình đúng nghĩa, nhưng tôi vẫn có giấc mơ để theo đuổi.
1
Tổ trưởng gọi điện cho tôi, giọng đầy khuyên nhủ:
“Không phải em vẫn muốn đi du lịch với ba mẹ à?”
“Thôi thì nhún nhường một chút, con gái nhỏ tuổi rồi còn phải sống vất vả thế này làm gì?”
Tôi khẽ siết các ngón tay, giọng chát đắng:
“Ba mẹ không tới đón em… em không đi du lịch nữa đâu.”
“Họ bận lắm, để lần sau vậy.”
Lần sau nhé.
Câu này cũng là câu mà ba mẹ nói với tôi nhiều nhất.
Tôi sinh ra đúng lúc họ đang mải mê khởi nghiệp.
Họ gửi tôi về quê ở với bà ngoại, và mỗi kỳ nghỉ lễ, họ chỉ gọi điện và bảo tôi: “Lần sau về nhé.”
Mãi đến khi tôi thi tốt nghiệp tiểu học, giành được hạng nhất toàn trường, tôi cầm giấy khen chạy tới bốt điện thoại gọi về nhà.
“Mẹ ơi! Con thi tốt nghiệp tiểu học được hạng—”
Lần đầu tiên mẹ cắt ngang giọng tôi một cách sắc bén:
“Đủ rồi đấy, Đồng Thịnh! Ba mẹ đang bàn chuyện hợp tác rất quan trọng, con nói mãi không chán à?!”
“Người ta nói con cái là để báo hiếu, sao con lại giống như đến để báo oán thế?!”
Ba cướp lấy điện thoại, giọng gay gắt trách móc:
“Đồng Thịnh, ba mẹ vất vả kiếm tiền bên ngoài, đến bao giờ con mới biết điều?”
“Con thật sự là con ruột của ba mẹ à? Con làm ba thất vọng quá!”
Đó là cuộc gọi cuối cùng tôi chủ động gọi về nhà.
Mãi đến khi học cấp ba, tôi được đặc cách tuyển thẳng vào một trường trọng điểm trong thành phố, ba mẹ mới nhớ ra còn có một đứa con bị bỏ quên ở quê.
Sau khi lên thành phố, tôi mới biết ba mẹ đã sớm thành công trong sự nghiệp.
Họ sống cùng chị cả và em út trong một căn biệt thự hai tầng, hai chị em mỗi người có một phòng riêng được trang trí như phòng công chúa.
Còn tôi, chỉ được sắp xếp ngủ tạm trong phòng khách tầng một.
Tôi cũng từng âm thầm mong rằng, ba mẹ sẽ có một ngày nhận ra họ đã bỏ quên tôi suốt bao năm nay.
Nhưng so với chị cả – người luôn được ba mẹ mang theo bên mình, và em út – đứa từ khi sinh ra đã được nuông chiều đủ điều, còn tôi, đứa con gái thứ hai không khéo léo, không biết lấy lòng ai, chỉ là người thừa trong ba chị em mà thôi.
Sự thờ ơ ấy, đến năm tôi thi đại học, cuối cùng cũng biến thành oán hận.
Ba mẹ bắt đầu hận tôi – vì tôi lại đỗ vào nguyện vọng số một của em út, còn con bé thì trượt.
Họ cho rằng tôi đã “cướp vận may” của em, nên nó mới thi rớt.
Điện thoại rung lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Mẹ chuyển cho tôi 300 tệ.
“Tiền sinh hoạt tháng này, nhớ tiết kiệm nhé.”
Tôi bật cười, nước mắt lưng tròng.
Ngày cuối cùng của tháng, mẹ mới chợt nhớ ra gửi tiền sinh hoạt cho tôi.
Ba trăm tệ – đó là “mức chi tiêu chuẩn” mà nhà tôi quy định cho tôi mỗi tháng.
Năm nhất đại học, tôi từng khéo léo nói với ba mẹ rằng 300 tệ thật sự không đủ.
Số tiền ấy tôi ăn ở căn tin còn chẳng no, chứ đừng nói tới sinh hoạt hay giao tiếp.
Tôi quay lại video ghi lại một ngày chi tiêu của mình rồi gửi cho mẹ xem.
Kết quả là nhận lại tiếng mắng giận dữ:
“Con là đứa nhà quê lên thành phố, học ai tiêu xài hoang phí thế hả?”
“Ba mẹ kiếm tiền cực khổ thế nào, không bắt con phụ giúp, chỉ mong con biết điều một chút thôi!”
Mặt tôi nóng ran, nước mắt ứa ra vì tủi hổ.
Từ đó tôi không còn tham gia câu lạc bộ, dùng loại băng vệ sinh rẻ tiền không nhãn mác.
Và việc xin tiền từ ba mẹ – đối với tôi, trở thành một điều nhục nhã.
Vì vậy, khi được giáo viên giới thiệu chương trình trao đổi nhân tài sang Phần Lan, phản ứng đầu tiên của tôi không phải là vui mừng, mà là lo lắng.
Tôi tính toán chi phí cho hai năm trao đổi, mất ngủ cả đêm chỉ để nghĩ xem làm thế nào để kiếm đủ tiền.
Ngay khi học kỳ mới bắt đầu, tôi tranh thủ thời gian rảnh để chạy giao đồ ăn.
Ngày đầu tiên đi làm, vì chưa quen đường, tôi giao muộn và lỡ mất giờ đóng ký túc xá.
Tôi cũng ngồi xổm ở cổng trường như tối nay, phân vân không biết có nên thuê phòng trọ qua đêm không.
Rồi, tôi thấy bài đăng của em gái trên mạng xã hội.
Nó chụp màn hình trang đặt đồ ăn trên app, caption viết: “Học kỳ trước đặt đồ ăn hết 200 nghìn tệ!
Ba mẹ đúng là không nỡ để con chịu khổ một ngày nào luôn~”
Chị cả bình luận phía dưới: “Tiêu hoang thế! Cũng chỉ có em mới dùng hết tiền sinh hoạt vào ăn uống, chị thì chọn tiết kiệm để dành đi du lịch nước ngoài.”
Ngày hôm đó, tôi hiểu ra một điều — Ba mẹ rất giàu, nhưng tiền của họ chẳng bao giờ liên quan gì đến tôi.