Chương 2 - Giá Trị Thể Diện
“Loạn rồi! Thật là loạn hết rồi! Thẩm Hạo, vì con đàn bà đó, ngay cả mẹ con cũng không cần nữa à?!”
Vương Cầm vớ lấy quả táo trên bàn, giận dữ ném thẳng vào tôi.
2
Trò hề mua xe kết thúc bằng cú đóng sập cửa của mẹ chồng.
Trước khi đi, chị cả Thẩm Nguyệt trừng mắt nhìn tôi đầy căm hận.
Thẩm Hạo định mở miệng, nhưng bị ánh mắt của tôi ngăn lại.
Trận chiến này, chỉ là màn dạo đầu.
Cuộc chiến thực sự, mới chỉ bắt đầu.
Sau khi kế hoạch mua xe bị hủy, mẹ chồng bắt đầu trả đũa, nhanh và độc.
Bà thường xuyên tổ chức “trà chiều hội bạn già”, chuyên chọn khách sạn 5 sao.
Mỗi lần đều giành phần thanh toán, đăng ảnh khoe kín cả trang cá nhân.
Sau đó, bà vứt cái hóa đơn nhàu nát lên bàn ăn.
“Thẩm Hạo, hôm nay mẹ đi tụ tập với bạn, hết ba triệu tám, con thanh toán nhé.”
Chị cả Thẩm Nguyệt còn quá đáng hơn, coi nhà tôi như trạm tiếp tế miễn phí.
Thứ Hai, lấy hết sữa nhập khẩu và bò bít tết tôi tích trữ.
Thứ Tư, mang đi luôn trà mới mua của Thẩm Hạo.
Thứ Sáu, dẫn con đến, lục tủ lạnh thấy cherry, đứa trẻ vốc một nắm ném xuống đất, cô ta không buồn liếc mắt.
Trước khi đi, tiện tay xách luôn bộ mỹ phẩm còn nguyên tem tôi để ở kệ giày.
Tôi nhìn tủ lạnh trống trơn, chẳng nói gì.
Sắc mặt Thẩm Hạo ngày càng tệ.
Anh tìm tôi, giữa trán nhăn thành hình chữ xuyên (川).
“Nhiên Nhiên, hay là… mình nhịn một chút đi? Mẹ anh chỉ sĩ diện thôi, qua một thời gian sẽ hết.”
Nhịn?
Tôi mở app ghi chép chi tiêu trên điện thoại, đưa màn hình về phía anh.
Trên đó là một dự án mới tôi vừa tạo: “Đánh giá hao hụt bất thường của tài sản gia đình”.
“Thẩm Hạo, đây không phải sĩ diện. Đây là sự tụt dốc liên tục về tài sản.”
“Nó sẽ khiến mức độ chống rủi ro của gia đình mình, trong vòng ba tháng tới, từ mức ‘ổn định’ tụt xuống thành ‘nguy cơ cao’.”
Anh nhìn dòng dữ liệu lạnh lẽo và những thuật ngữ chuyên môn trên màn hình, cứng họng không nói được lời nào.
Kể từ ngày hôm đó, tôi trở thành “bóng ma” trong căn nhà này.
Mỗi một lần tiêu xài của mẹ chồng, mỗi một lần “lấy đồ” của chị cả, tôi đều chụp ảnh, ghi chép và lưu trữ.
Từ nhỏ như một chai nước tương, đến lớn như một buổi trà chiều.
Cuối tháng.
Tôi in tất cả hóa đơn đã thống kê ra giấy A4.
Bên cạnh đó là biểu đồ tôi làm bằng phần mềm, mang tên: “So sánh chi tiêu bình thường hàng tháng của một gia đình ba người trong thành phố”.
Hai tờ giấy được dán song song trên cửa tủ lạnh.
Dòng số màu đen, thâm hụt màu đỏ.
Khoản chênh lệch: 21.364 tệ.
Tôi vừa làm xong tất cả thì mẹ chồng tôi vừa hát vừa trở về.
Nụ cười trên mặt bà lập tức đông cứng khi nhìn thấy tủ lạnh.
Giây tiếp theo, bà ta như một con sư tử cái nổi giận, lao đến xé tan bảng báo cáo, “soạt” một tiếng rách vụn.
“Tô Nhiên! Cô có ý gì đấy! Cô đang theo dõi tôi sao?!”
Tôi bước ra từ bếp, trong tay cầm bản sao lưu.
“Mẹ, đây không phải theo dõi. Đây là thu thập dữ liệu.”
Tôi trải các bản sao lưu lên bàn ăn.
“Dữ liệu cho thấy, chi tiêu quan hệ của mẹ trong một tháng bằng tổng thu nhập hai tháng của con và Thẩm Hạo.”
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt méo mó vì tức giận của bà.
“Mẹ muốn bọn con vì cái gọi là ‘thể diện’ của mẹ mà phá sản sao?”
Ba chồng tôi bước ra khỏi phòng, đẩy gọng kính, nhìn bảng số liệu trên bàn mà im lặng hồi lâu không nói.
Thẩm Hạo đứng bên cạnh tôi, môi mấp máy, nhưng cuối cùng không nói gì.
Tôi phá vỡ sự im lặng.
“Ba, Thẩm Hạo. Con chính thức đề xuất: từ hôm nay, tài chính trong nhà này sẽ do con toàn quyền quản lý.”
Mẹ chồng hét lên: “Cô nằm mơ! Căn nhà này chưa đến lượt một người ngoài như cô…”
“Tôi đồng ý.”
Một giọng nam trầm ổn cắt ngang.
Là ba chồng.
Cả đời ông bị cái sĩ diện hão của bà đè nặng đến không thở nổi. Giây phút này, ánh mắt ông nhìn tôi đầy ngưỡng mộ và nhẹ nhõm.
Tôi nhìn sang Thẩm Hạo.
Anh cũng từ từ gật đầu.
Chỉ còn mẹ chồng, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm vào tôi, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Được, rất tốt.”
“Tô Nhiên, tiền thì giao cô quản.”