Chương 6 - Giá Trị Của Tình Yêu
Giang Chu thì than thở ở bên:
“Cô có thể đừng làm loạn nữa không? Mau qua đây xin lỗi cậu tôi, rồi sắp xếp phòng chăm sóc đặc biệt, tiền viện phí cũng hết rồi, mau đóng thêm đi.”
“Nếu cậu tôi không đồng ý, kể cả cô không đòi sính lễ tôi cũng không cưới được, đó là người có uy tín nhất nhà tôi.”
Tôi xóa, chặn, khóa — một combo liền mạch.
Ai cần biết họ là ai?
Cắt bỏ mục rữa thì mới mọc lại thịt mới.
Biết tôi chia tay rồi, Lâm Trầm bắt đầu theo đuổi tôi một cách chính thức.
Ngày nào anh cũng kéo tôi đi tập gym, mệt đến mức về tới nhà là ngủ ngay, chẳng còn tinh thần nghĩ đến chuyện khác.
Không ngờ hai tháng sau, Giang Chu lại xuất hiện dưới lầu nhà tôi:
“Có ở nhà không? Tôi lên liền.”
Có lẽ lúc nhập mật mã cửa anh ta nhìn trộm được, nên khi tôi bước ra thì anh ta với mẹ anh ta đã đứng ngay trong phòng khách.
Hai người lôi thôi lếch thếch đứng ở cửa, tay còn xách vài túi trái cây dập và mấy bó rau không nhận ra nổi.
Giang Chu nhìn tôi chăm chăm, không nói tiếng nào, làm tôi tưởng mặt mình dán sticker.
“Con trai trưởng mang theo mẹ ruột tự mình đến bàn chuyện cưới hỏi, đây là nghi thức cao nhất rồi đấy.”
Chữ chạy ngang màn hình kích động:
【Trời ơi tôi ship couple này điên rồi! Chỉ cần nhìn thôi mà vượt vạn sông núi! Ai biết nam chính sống thế nào suốt thời gian qua chứ!】
【Mong nữ chính nghĩ thông, nam chính quan trọng hơn sính lễ nhiều!】
Cầu hôn? Với tôi hả?
Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện, mẹ Giang Chu đã khịt cả bãi đờm xuống sàn rồi lườm tôi từ đầu tới chân:
“Cô mới thức dậy à? Bố mẹ cô không dạy à, dậy trễ làm bên nhà chồng không vui?”
Ánh mắt bà ta lia sang đống túi đồ ăn ngoài bàn, khóe miệng trễ xuống:
“Cô lớn tới đây rồi mà không biết nấu cơm hả? Suốt ngày ăn ngoài thì chăm sóc Chu kiểu gì?”
Tôi hít sâu, nhìn thẳng vào Giang Chu:
“Anh đến làm gì? Nếu không có việc thì mời đi cho.”
Giang Chu nhướng cằm cười khẩy:
“Mau xin lỗi mẹ tôi đi, chuyện hôm ở bệnh viện tôi coi như bỏ qua vì cô đang mang bầu.”
“Vì chút sính lễ mà ầm ĩ đủ chưa? Còn ầm nữa, bụng lớn rồi mặc váy cưới sao nổi?”
“Hôm nay tôi nói rõ ràng: sính lễ — một xu cũng không có, nhưng chỉ cần cô đi theo tôi, cả đời này tôi tuyệt đối không phụ cô.”
Tôi nhìn kỹ gương mặt đó.
Không hiểu trước kia tôi nhìn nhầm chỗ nào mà tưởng anh ta trẻ trung kiêu hãnh?
Rõ là thường thường bậc trung, lại còn xanh lè non nớt.
Sắp ba chục tuổi đầu còn ra vẻ anh hùng cái thế: “Anh không rời em, em đừng rời anh.”
Tôi bị khô mắt nên dễ chảy nước, lau nước mắt xong thì anh ta càng đắc ý:
“Đừng khóc nữa, tôi biết hết rồi, hôm đó ôm bụng đi từ khoa sản ra là mang thai chứ gì? Tính ra cũng phải ba tháng rồi.”
“Tôi nói trước, tôi chỉ có tấm chân tình này thôi, những thứ khác không có.”
“Giá vàng dạo này đắt lắm, mua không lời, kim cương là lừa đảo tư bản, xe tôi lo, nhà cô lo.”
Hạt tính toán trong não anh ta như ném thẳng vào mặt tôi.
Chữ chạy ngang màn hình cũng bắt đầu cãi nhau:
【Anh ta là “tướng quân nghèo” hay “phượng hoàng nam” thế?】
Nhưng nhiều người lại bênh anh ta:
【Các bạn không hiểu áp lực của con trai trưởng ở quê đâu! Anh ấy làm được vậy là rồng giữa loài người rồi!】
【Anh ấy mang đặc sản quê lên, đạp lên cả tự tôn, còn dẫn mẹ đến xin cưới, không phải rất dũng cảm sao?】
【Mong nữ chính tỉnh táo: “Hiền thê nâng ta chí trời xanh ta lấy hiền thê bằng nghìn vàng.”】
Thú thật, đầu óc tôi chưa bao giờ sáng suốt đến vậy.
Mẹ anh ta nâng đỡ gần ba chục năm còn chưa nên người, giờ định tìm mẹ mới để ký gửi à?
Tôi bóp nát cái filter từng che mắt mình, đánh giá lại anh ta thật rõ ràng:
— Hộ khẩu nông thôn, mẹ đơn thân, không lương hưu, không nhà chỉ có xe trả góp, công việc hời hợt.
— Còn tôi, hộ khẩu thành phố, bố mẹ có lương hưu đầy đủ, nhà cửa phương tiện đủ hết, tôi tiêu ít sống lành, không thấp không cao.
Giang Chu không có điểm nào đáng để trao đổi.
Thứ duy nhất anh ta dựa được chính là tôi từng yêu anh ta đến ngu dại.
Tôi đối diện ánh nhìn đắc thắng của anh ta, mỉm cười:
“Chúng ta chia tay lâu rồi. CÚT! Các người là đột nhập trái phép, không đi tôi báo công an ngay.”
Không hề do dự, tôi túm lấy cây cọ bồn cầu thẳng tay quất vào người anh ta.
Trước khi bị tôi đuổi ra, mẹ anh ta còn ngoác miệng thét:
“Còn đợi gì nữa? Đi thôi! Con nào mang thai thì con đó sốt ruột, hai tháng nữa tự bò về xin cưới chứ ở đó!”
10
Giang Chu nhìn tôi với vẻ thất vọng não nề, để lại một câu:
“Cô tự suy nghĩ lại đi, đến lúc bụng to không làm được lễ cưới thì đừng trách tôi.”
Tôi lập tức gọi bên quản lý tòa nhà đến đổi khóa.