Chương 5 - Giá Trị Của Một Chiếc Chăn
Tôi cười lạnh một tiếng.
“Anh rể, em không có tiền.”
“Vãn Vãn, cứu cấp chứ không cứu nghèo, em giúp chút đi…”
“Anh rể, lương em mười hai ngàn, tiết kiệm năm năm mới được hai mươi vạn. Năm mươi vạn, em không có.”
“Cho được bao nhiêu thì cho…”
“Không một xu.”
Tôi lạnh giọng.
“Anh rể, lúc em cưới, mẹ em cho em của hồi môn là một cái chăn, ba trăm chín mươi tám tệ. Các người có ai đến dự không? Có ai gửi một lời chúc không?”
Điện thoại bên kia im lặng.
“Hồi đó chị cưới, chị cầm một trăm hai mươi vạn của hồi môn. Giờ chị gặp khó, đi tìm mẹ em vay, tìm họ hàng vay, sao lại tìm đến em?”
“Vãn Vãn, cái đó… chị em với mẹ em đang có mâu thuẫn…”
“Ồ, có mâu thuẫn rồi, mới nhớ ra em à?”
Tôi cười nhẹ.
“Anh rể, anh nói với chị em đi. Muốn vay tiền thì tìm người khác, đừng tìm em. Em không có tiền, cũng sẽ không cho vay.”
Tôi cúp máy.
Hôm sau, mẹ gọi đến.
Tôi không nghe.
Bà lại gọi, tôi vẫn không nghe.
Nhắn tin WeChat—“Gọi lại cho mẹ!”
Tôi không trả lời.
Tối đó, Trần Thao nhận một cuộc gọi.
“A lô?… Là mẹ của Lâm Vãn ạ?… Vâng, cháu sẽ nói lại với cô…”
Anh cúp máy, nhìn tôi.
“Mẹ em bảo em gọi lại. Nói có việc gấp.”
“Em biết việc gì gấp rồi.” Tôi lạnh nhạt nói, “Chị em cần vay tiền.”
“Vay tiền?”
“Năm mươi vạn. Chồng chị đứt quỹ xoay vòng.”
Trần Thao cau mày.
“Vậy em tính sao?”
“Không cho vay.”
“Còn mẹ em…”
“Bà ấy sẽ ra chiêu.” Tôi nói, “Sẽ lấy đủ loại lý do để ép em. Nào là người một nhà, nào là chị em ruột, nào là chị em gặp khó khăn em sao có thể khoanh tay đứng nhìn.”
Trần Thao im lặng một lúc.
“Vậy em định làm gì?”
Tôi nghĩ một chút.
“Chờ xem bà ấy dùng chiêu gì. Dù sao thì em cũng không cho vay.”
5.
Ba ngày sau, mẹ tôi đến thẳng.
Không biết bà nghe ngóng từ đâu ra địa chỉ nhà chúng tôi, đến nơi gõ cửa luôn.
“Vãn Vãn, con trốn mẹ làm gì?”
“Mẹ, con không trốn. Con đang bận.”
“Bận? Bận đến mức không nghe điện thoại mẹ gọi à?”
Bà ngồi phịch xuống ghế sô-pha, nhìn quanh căn phòng.
“Nhà nhỏ thật đấy.”
“Bọn con mua được là được.”
“Nhà chị con kìa, ba phòng hai phòng khách, ban công rộng.”
Tôi không đáp.
Mẹ nhìn tôi, đi thẳng vào vấn đề—
“Chuyện của chị con, con biết rồi chứ?”
“Biết rồi.”
“Thế con có cho mượn không?”
“Không.”
“Sao con lại như thế?” Mẹ cao giọng, “Đó là chị ruột con! Nó gặp khó, con không giúp?”
“Mẹ, chị ấy là chị ruột con. Nhưng con cũng là con ruột của mẹ.”
Tôi nhìn bà.
“Khi con cưới, mẹ cho con cái gì? Một cái chăn giá 398 tệ. Đám cưới con, mẹ có đến không? Không. Cả nửa năm nay con kết hôn, mẹ gọi cho con được một cuộc chưa? Cũng không.”
“Không phải là tại con không cho mẹ đến sao—”
“Là mẹ không muốn đến.” Tôi cắt lời bà, “Nếu mẹ thật sự muốn đến, con không cho thì mẹ cũng sẽ đến. Mẹ thấy người con cưới không ra gì, thấy đám cưới nghèo nàn, mất mặt.”
Mẹ há miệng, không nói nên lời.
“Giờ chị con gặp nạn, mẹ nhớ tới con à? Năm mươi vạn, con không có.”
“Sao lại không có?” Mẹ trợn tròn mắt, “Con làm việc cũng năm sáu năm rồi, không thể không có tiền tiết kiệm!”
“Con có bao nhiêu tiền tiết kiệm, không liên quan đến mẹ.”
“Mẹ là mẹ con đấy!”
“Mẹ là mẹ con. Nhưng mẹ chưa bao giờ xem con là con gái của mẹ.”
Tôi đứng dậy, đi đến cửa, mở cửa ra.
“Mẹ, mời mẹ về. Con sẽ không cho chị con vay tiền.”
“Con…” mặt mẹ đỏ bừng, “Con định làm mẹ tức chết phải không? Nếu chị con vì thế mà phá sản, lương tâm con chịu nổi à?”
“Chị ấy phá sản, liên quan gì đến con?”
Tôi lạnh lùng nói.
“Chị ấy cầm một trăm hai mươi vạn của hồi môn, ở nhà to, đi xe xịn. Tại sao khi chị ấy phá sản lại bắt con gánh?”
“Đó là người một nhà—”
“Người một nhà?” Tôi cười, “Mẹ, con hỏi mẹ một câu. Trong lòng mẹ, có mấy đứa con gái?”
Mẹ sững người.