Chương 8 - Giá Trả Cho Tình Yêu

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi đứng dậy, đi về phía cửa.

“Đợi đã!” Cô ta gọi tôi lại, “Còn tiền cô hứa…”

Tôi quay đầu, lạnh lùng nhìn cô ta: “Tôi nói là sẽ xem xét đề nghị của cô. Sau khi nghe xong lời thú tội của cô, kết quả tôi xem xét là: không.”

Sắc mặt cô ta tái nhợt: “Cô lừa tôi!”

“Cũng như cô đã lừa Tô Thịnh Hành chuyện có thai vậy.” Tôi mỉm cười.

“Cố Thư Dao, cô sẽ hối hận!” Cô ta gào lên.

Tôi không buồn quay đầu lại, rời khỏi quán cà phê.

Vừa lên xe, điện thoại tôi reo — là bệnh viện gọi đến.

“Phu nhân Tô, chúng tôi phát hiện một số thông tin mới về sự việc sẩy thai của cô ba năm trước. Cô có thể đến bệnh viện một chuyến không?”

11

Tôi lập tức đến bệnh viện.

Người tiếp tôi là bác sĩ trưởng khoa sản — bác sĩ Lý, cũng là người đã phụ trách điều trị cho tôi ba năm trước.

“Phu nhân Tô, gần đây bệnh viện chúng tôi rà soát lại hồ sơ, phát hiện vài dữ liệu bất thường liên quan đến trường hợp của cô.” Sắc mặt bác sĩ Lý nghiêm trọng.

“Dữ liệu bất thường gì?”

“Sau khi cô bị sẩy thai, chúng tôi theo thông lệ đã kiểm tra mô phôi thai.” Cô ấy lấy ra một tập hồ sơ, “Kết quả cho thấy, nhiễm sắc thể của phôi có bất thường — là hội chứng Down điển hình.”

Tôi sững người: “Con tôi… mắc hội chứng Down sao?”

“Không chỉ vậy.” Bác sĩ Lý đẩy gọng kính, “Chúng tôi còn phát hiện nồng độ cao của chất misoprostol trong mô phôi.”

“Misoprostol là gì?”

“Một loại thuốc phá thai.” Bác sĩ Lý nhìn thẳng vào mắt tôi, “thường dùng để chấm dứt thai kỳ có dị tật bẩm sinh nghiêm trọng.”

Tôi như bị sét đánh: “Ý bác sĩ là… có người đã bỏ thuốc vào người tôi?”

Bác sĩ Lý gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa liều lượng rất cao. Dù không bị ngã cầu thang, đứa bé đó cũng rất khó giữ được.”

Tôi ngồi bệt xuống ghế, toàn thân lạnh toát.

Hóa ra, Tô Thịnh Hành và Lâm Uyển Thanh không chỉ đẩy tôi ngã cầu thang… mà còn bỏ thuốc tôi từ trước!

Kế hoạch hai lớp — đảm bảo không có sơ suất!

“Tại sao ba năm trước không phát hiện ra?” Giọng tôi run rẩy.

“Thời điểm đó quy trình xét nghiệm chưa hoàn thiện, kết quả này bị bỏ sót.” Bác sĩ Lý áy náy nói, “Tôi rất xin lỗi.”

Khi rời khỏi bệnh viện, tôi gần như rơi vào trạng thái mơ hồ.

Tô Thịnh Hành, anh hận tôi đến mức nào… mà ngay cả đứa con mang bệnh bẩm sinh của chính mình, anh cũng không tha?

Về đến nhà, tôi nhốt mình trong phòng, òa khóc không kiềm chế nổi.

Khóc cho đứa bé chưa từng được chào đời.

Khóc cho người phụ nữ từng yêu Tô Thịnh Hành bằng cả trái tim.

12

Sáng hôm sau, tôi mang theo tất cả bằng chứng đến đồn cảnh sát.

Nghe xong lời khai của tôi, cảnh sát lập tức lập hồ sơ điều tra.

Vì Tô Thịnh Hành đã chết, trọng tâm vụ án tập trung vào Lâm Uyển Thanh.

Một tuần sau, cảnh sát phát hiện Lâm Uyển Thanh đang cố gắng bỏ trốn tại một nhà nghỉ nhỏ.

Khi bị bắt, cô ta hoàn toàn sụp đổ, thừa nhận mọi tội danh.

Vì liên quan đến tội mưu sát và sử dụng chất cấm, cô ta có thể đối mặt với bản án hơn 20 năm tù.

Ngày xét xử, tôi đích thân ra tòa làm chứng.

Lâm Uyển Thanh mặc đồ phạm nhân, gầy gò hốc hác, nhưng bụng đã lộ rõ.

Khi nhìn thấy tôi, trong mắt cô ta tràn đầy hận thù.

“Cố Thư Dao, dù có làm ma tôi cũng không tha cho cô!” Cô ta gào lên khi bị cảnh sát dẫn đi.

Tôi bình tĩnh nhìn cô ta, trong lòng không hề có cảm giác hả hê như tưởng tượng, chỉ còn lại một khoảng trống vô hình.

Sau phiên tòa, Vương Cường tìm gặp tôi.

“Thư Dao, xin lỗi…” Trông anh ta tiều tụy hơn rất nhiều, “Tôi không biết Lâm Uyển Thanh lại là người như thế…”

“Anh biết cô ta đang mang thai chứ?” Tôi hỏi.

Anh ta gật đầu, đau khổ nhắm mắt lại: “Nhưng cô ấy không cho tôi nhận đứa bé.”

Tôi nhẹ giọng nói: “Có lẽ… đó là kết cục tốt nhất rồi.”

Khi bước ra khỏi tòa án, ánh nắng rực rỡ chói lòa.

Phóng viên vây đến, hỏi cảm nghĩ hiện tại của tôi.

Tôi nhìn vào ống kính, bình thản đáp: “Công lý có thể đến muộn, nhưng chưa bao giờ vắng mặt.”

Ba tháng sau, tôi đọc được một tin nhỏ ở góc tờ báo:

Lâm Uyển Thanh sinh non trong trại giam, là một bé trai. Nhưng cô ta bị băng huyết sau sinh, cấp cứu không kịp và đã tử vong.

Đứa bé được đưa đến viện phúc lợi.

Tôi lặng người một lúc, rồi bảo thư ký điều tra tung tích đứa trẻ.

Nếu nó khỏe mạnh, tôi sẵn sàng tài trợ cho nó đến năm 18 tuổi.

Không phải vì lòng tốt.

Mà vì tôi biết — vòng luẩn quẩn của hận thù, cần có người kết thúc nó.

13

Một năm sau, Tập đoàn Tô Thị đã trở thành doanh nghiệp có ảnh hưởng nhất trong ngành.

Tôi dồn phần lớn thời gian vào công việc từ thiện, thành lập quỹ hỗ trợ phụ nữ bị bạo hành gia đình.

Một buổi chiều mùa xuân tôi lại đến nghĩa trang.

Lần này, tôi mang theo hai bó hoa.

Một bó đặt trước mộ con tôi, bó còn lại đặt tại ngôi mộ mới gần đó.

Đó là phần mộ của Lâm Uyển Thanh — do tôi bỏ tiền xây dựng.

“Tôi đã tha thứ cho cô rồi.” Tôi khẽ nói, “Không phải vì cô xứng đáng được tha thứ… mà vì tôi xứng đáng được tự do.”

Gió xuân khẽ lướt qua những cánh hoa rung rinh như đang đáp lại.

Khi rời khỏi nghĩa trang, bước chân tôi nhẹ nhàng hơn bất cứ khi nào trước đó.

Điện thoại reo — là thư ký gọi đến.

“Cô Cố, ở Bắc Kinh có một cuộc họp quan trọng, cần cô đích thân tham dự.”

“Đặt vé máy bay ngày mai.” Tôi nói.

Cúp máy, tôi quay đầu lại nhìn nghĩa trang lần cuối.

Tạm biệt, quá khứ.

Xin chào, tương lai.

(Toàn văn hoàn tất)

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)