Chương 8 - Giả Tiểu Thư Và Những Bí Mật Đằng Sau

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Dẫu vậy, con và nàng từ nhỏ quen biết, tình nghĩa tương giao,nếu hai người có thể khai ân, thay con tới phủ Anh quốc công cầu thân…”

Chưa nói dứt lời, Tống Hải đôi mắt liền sáng rỡ, vội bước lên chen lời:

“Con còn có ta là phụ thân đây!

Ta sẽ đích thân đi phủ Anh quốc công cầu thân cho con!

Con và tam tiểu thư hữu tình tương hợp, nếu nàng gả vào Tống gia chúng ta, thì…”

Tống Chinh chẳng cho hắn nói thêm nửa lời, đầu dập mạnh xuống nền lần nữa.

“Con nguyện nhập tế phủ Anh quốc công, nhập gia phả phủ ấy,

con cái đời đời mang họ Anh,

cam kết lập văn tự, suốt đời không hối hận!”

Không ngờ Tống Chinh lại quyết tuyệt như vậy,

Tống Hải nghe xong liền hộc máu tại chỗ, ngã lăn ra ngất xỉu.

24

Sau khi mẫu thân và phụ thân hỏi han nhiều lần, xác nhận rõ ràng,

Tống Chinh vẫn không đổi lời, một mực giữ nguyên quyết ý.

Thậm chí, Tống Chinh còn nói sẽ lập văn tự, cho phép đưa lên thiên đình nếu cần.

Mẫu thân và phụ thân cuối cùng vẫn đến phủ Anh quốc công, thay hắn cầu thân.

Chỉ là hai người cũng nói rõ, từ nay về sau, Thôi gia cùng Trấn Bắc vương phủ sẽ không còn liên quan đến Tống Chinh, càng không cấp bất kỳ sự tương trợ nào.

Con trai duy nhất của Anh quốc công đã tử trận nơi sa trường, nay chỉ còn lại ba vị tiểu thư.

Tống Chinh nguyện ý nhập tế, lão quốc công tự nhiên mừng rỡ, huống chi Tống Chinh lớn lên dưới mắt ông, phẩm hạnh cũng đáng tin cậy.

Chỉ là Tống Hải cứ năm lần bảy lượt gây chuyện, khiến người người khó chịu.

Anh quốc công rốt cuộc không nhẫn được, bèn đem chuyện Tống Chinh muốn nhập tế tấu trình lên thánh thượng.

Bệ hạ vốn thương nhớ công thần, lại cảm kích lòng trung thành, liền ban hôn cho hai người.

Lúc ấy, Tống Hải không còn lời nào để nói.

Tức khí công tâm, hắn liền đổ bệnh, rồi nằm liệt giường không dậy nổi.

Tống Chinh lo rằng đêm dài lắm mộng, chẳng chờ mãn tang liền thành thân với tam tiểu thư, dọn về phủ Anh quốc công.

Chỉ là vẫn thường lui về Tống phủ, túc trực bên giường phụ thân, tận hiếu cho trọn đạo con.

Không hiểu cớ gì, tiểu nương bỗng thường lui tới Thôi phủ, mang theo điểm tâm do tay mình làm, còn có y phục may sẵn, miệng nói chỉ là nhớ ta, muốn đến thăm.

Ta cũng chẳng phải vô tình đến mức không còn gì vương vấn với bà, nhưng những ngày tháng bị hành hạ, lạnh lẽo tủi hờn…

Những năm tháng đó, ta chỉ biết sống dựa vào bà, mà bà lại chẳng ngần ngại tổn thương ta, làm ta khó lòng quên được.

Sau khi hỏi qua ý ta, mẫu thân ra tay, thay ta cự tuyệt bà.

Không rõ người nói gì, chỉ biết từ đó về sau, tiểu nương chẳng còn đến thêm một lần nào nữa.

Ta cũng không muốn biết, bởi hiện tại ta còn có những việc quan trọng hơn cần phải làm.

25

Hôm ấy, phụ thân nói với ta rằng, hoàng tổ phụ muốn gặp ta một lần.

Thực ra, hoàng tổ phụ đã sớm muốn gặp, chỉ không hiểu sao lại trì hoãn mãi đến bây giờ.

Phụ thân nói, hoàng tổ phụ đã xem qua họa tượng của ta, rồi lại không biết vì sao cứ lần lữa không chịu triệu kiến.

Người còn nói, gặp tổ phụ thì không cần rụt rè lễ nghi, vì người nhất định sẽ rất yêu quý ta.

Ta cùng phụ thân tiến vào hoàng cung.

Mẫu thân phụ thân mất sớm, mà lúc ấy phụ thân thể nhược ốm đau, nên hoàng tổ phụ đối với ông càng thêm quan tâm, còn hơn với các hoàng tử khác.

Khi đến điện Càn Thanh, ta nhìn thấy hoàng tổ phụ, liền quỳ xuống hành lễ, đầu chạm đất không dám ngẩng.

Miệng thành kính hô lớn: “Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Hoàng tổ phụ bật cười, nhưng trong tiếng cười lại như mang theo chút nghẹn ngào.

“Đứa bé ngoan, lại đây gần hơn chút, ngẩng đầu lên, để tổ phụ nhìn kỹ mặt con.”

Nhìn ánh mắt khích lệ của phụ thân, ta liền tiến lên vài bước, ngẩng đầu theo lời.

Không ngờ được, khóe mắt hoàng tổ phụ đã đẫm lệ.

Người quay lưng đi, không nói một lời.

Phụ thân cũng lặng thinh, chỉ đứng sau ta, im lặng đồng hành cùng cuộc hội ngộ tổ tôn.

Ta rốt cuộc không nhịn được, liền cất tiếng hỏi:

“Hoàng tổ phụ, người đang rơi lệ sao? Có phải cháu gái làm điều gì khiến người không vui, khiến người phải rơi nước mắt?”

Hoàng tổ phụ đưa tay lau lệ, giọng khàn khàn đáp:

“Chỉ là cảm thấy mừng… Phụ thân con cuối cùng cũng sinh được một đứa con gái như vậy, sau này sẽ không bị Thôi gia chỉ tay sau lưng nữa.”

Lúc sắp rời cung, hoàng tổ phụ ban thưởng cho ta rất nhiều châu báu và vàng bạc,còn dặn ta sau này thường xuyên vào cung bồi trò chuyện cùng người.

Phụ thân khi ấy cung kính hỏi:

“Phụ hoàng, chuyện kia… người thật sự đã chấp thuận rồi sao?”

Hoàng tổ phụ vẫn giữ nét cười, nhìn ta một cách rất sâu xa, như thể đang nhìn xuyên qua ta để thấy bóng hình của ai đó.

“Trẫm chuẩn rồi.”

26

Ngồi trên xe ngựa rời khỏi hoàng cung, ta quay sang hỏi phụ thân:

“Phụ thân, dung mạo của con rất giống ai đó phải không?”

Phụ thân tỏ vẻ kiêu hãnh:

“Không hổ là nữ nhi của ta, vừa nhìn đã đoán được. Con rất giống với một người mà con chưa từng gặp — ngoại tổ cô của con.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)