Chương 6 - Giả Nương Gả Nhầm

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ánh mắt Thẩm Triệt lập tức lạnh hẳn.

【Thẩm Minh Viễn? Ông ta tới làm gì?】

【Chó hoang đến chúc Tết gà, chắc chắn chẳng có ý tốt.】

Anh điều khiển xe lăn tiến vào phòng khách.

Một người đàn ông khoảng năm mươi, dáng vẻ nho nhã, đeo kính gọng vàng đứng lên.

Đó chính là Thẩm Minh Viễn.

“A Triệt, về rồi à.” – ông ta cười ha hả bước tới, ánh mắt rơi xuống tôi – “Đây là cháu dâu nhỉ? Quả thật xinh đẹp, rất xứng đôi với A Triệt.”

Tôi hơi gật đầu, không đáp.

Giọng Thẩm Triệt lạnh nhạt:

“Chú hai có chuyện gì?”

“Không có chuyện thì chẳng lẽ không thể đến thăm sao?” – Thẩm Minh Viễn thở dài, bộ dáng đầy đau lòng – “A Triệt à, không phải chú muốn trách móc. Em gái con, Thẩm Nguyệt, tuy hơi kiêu căng, nhưng cũng là lo cho con. Sao con có thể để vợ mình ra tay đánh nó? Truyền ra ngoài, coi bộ chẳng ra thể thống gì cả.”

Thì ra là tới để hỏi tội.

Thẩm Triệt khẽ cười lạnh.

【Diễn đi, tiếp tục diễn đi.】

Miệng anh nói:

“Là Tô Niệm không hiểu chuyện, tôi đã dạy dỗ cô ấy rồi.”

Thẩm Minh Viễn gật gù hài lòng, lại quay sang nhìn tôi, ánh mắt mang theo chút uy nghiêm của bề trên.

“Cháu dâu, cháu mới gả vào nhà họ Thẩm, có thể chưa quen quy củ. Sau này phải biết giữ lời ăn tiếng nói, rõ chưa?”

Tôi rũ mắt, tỏ vẻ ngoan ngoãn:

“Vâng, chú hai.”

【Hừ, một đứa giả mạo mà cũng biết giả vờ đấy.】 – trong lòng Thẩm Minh Viễn thầm khinh miệt.

Ngồi thêm một lát, ông ta giả bộ hỏi thăm sức khỏe và công việc của Thẩm Triệt, rồi mới rời đi.

Ngay khi ông ta vừa bước ra, lớp mặt nạ của Thẩm Triệt liền sụp xuống, toàn thân tỏa ra khí lạnh đáng sợ.

【Lão cáo già, sớm muộn gì tôi cũng phải xé toạc bộ mặt giả nhân giả nghĩa này!】

Anh quay sang nhìn tôi, ánh mắt phức tạp.

【Hôm nay cô ấy vì tôi mà đắc tội cả Thẩm Nguyệt lẫn Thẩm Minh Viễn, những ngày sau ở nhà họ Thẩm e rằng sẽ khó sống.】

【Tôi phải nghĩ cách bảo vệ cô ấy mới được.】

Anh còn đang nghĩ, thì tôi đã bước đến trước mặt, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn anh.

9

“Thẩm Triệt, có phải anh đang giấu tôi chuyện gì không?”

Đồng tử Thẩm Triệt co rút lại.

【Cô ấy phát hiện ra gì rồi sao?】

Ánh mắt anh lập tức trở nên cảnh giác và sắc bén, giống như một con dã thú bị chạm đến nghịch lân.

【Cô ấy có ý gì? Đang thăm dò tôi? Hay thật sự đã nhìn ra điều gì?】

【Không thể nào, tôi che giấu rất kỹ.】

Trong lòng anh tính toán như chớp, ngoài mặt vẫn lạnh băng:

“Tôi không hiểu em đang nói gì.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, từng chữ rõ ràng:

“Chân anh… vốn dĩ không hề tàn phế, đúng không?”

Không khí trong khoảnh khắc ấy như đông cứng lại.

Sắc máu trên mặt Thẩm Triệt biến mất, anh trừng chặt tôi, trong mắt ngập tràn kinh ngạc, không thể tin nổi, xen lẫn một tia tức giận và sát ý sau khi bị vạch trần.

【Cô ấy… cô ấy làm sao biết được?!】

【Ai! Là ai nói cho cô ấy! Lục Cảnh Nhiên? Hay bác Trương?】

【Không, không thể nào, bọn họ không dám.】

【Chẳng lẽ là cô ấy tự phát hiện? Từ khi nào? Là lúc tôi đến phòng cô ấy tối qua Hay còn sớm hơn?】

Cơn bão trong lòng anh còn dữ dội hơn tôi tưởng.

Tôi biết, nước cờ này quá mạo hiểm.

Nếu trong lòng anh không có chút tình cảm nào, có lẽ giờ tôi đã mất mạng.

Nhưng tôi cược rằng… anh không nỡ.

Tôi không né tránh, thản nhiên đối diện ánh mắt gần như muốn xé nát tôi của anh, tiếp tục nói:

“Vụ tai nạn đó, cũng chẳng phải ngoài ý muốn, mà là do Thẩm Minh Viễn sắp đặt, đúng không?”

“Anh thuận thế giả vờ tàn phế, chính là để hắn buông lơi cảnh giác, từ đó thu thập chứng cứ hắn hại anh, một lần lưới sạch.”

Hơi thở Thẩm Triệt trở nên dồn dập.

Anh không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ gắt gao nhìn tôi, như muốn nhìn thấu tận xương tủy.

【Cô ấy… cô ấy biết hết…】

【Rốt cuộc cô ấy là ai? Một đứa giả thiên kim bị nuôi nhốt hai mươi năm ở nhà họ Tô, sao có thể có trí tuệ và sự nhạy bén thế này?】

【Cô ấy tiếp cận tôi, thật sự có mục đích gì?】

Sự hoài nghi của anh dâng lên như thủy triều.

Trong lòng tôi khẽ thở dài.

Có vẻ, chỉ dựa vào suy đoán vẫn chưa đủ, tôi phải tung ra quân át chủ bài.

Tôi đứng dậy, đi đến bên anh, cúi xuống, ghé sát tai thì thầm:

“Tôi biết, Thẩm Minh Viễn đã cài người của ông ta vào công ty anh, ở phòng tài vụ. Chính là Lưu Phương, phó giám đốc. Con trai bà ta nợ một khoản cờ bạc lớn ở nước ngoài, Thẩm Minh Viễn đã thay bà ta trả.”

Toàn thân Thẩm Triệt chấn động, ngẩng phắt đầu nhìn tôi, trong mắt tràn đầy kinh hãi.

Đó là đầu mối mà anh phải tốn vô vàn công sức mới lần ra, là cơ mật hàng đầu. Ngoài anh và Lục Cảnh Nhiên, tuyệt đối không thể có người thứ ba biết được!

【Cô ấy… rốt cuộc làm sao biết được?!】

Phòng tuyến trong lòng anh, trong khoảnh khắc ấy, hoàn toàn sụp đổ.

Tôi đứng thẳng, bình thản nhìn anh:

“Giờ, anh tin tôi chưa?”

“Tôi không phải kẻ thù của anh. Từ lúc đeo chiếc nhẫn anh trao, tôi và anh đã cùng ngồi chung một con thuyền.”

“Kẻ thù của anh, cũng chính là kẻ thù của tôi.”

Một lúc lâu sau, anh khàn giọng hỏi câu mà bản thân khao khát nhất:

“Em… làm sao biết được?”

Tôi khẽ cười, thuận miệng tìm một lý do:

“Ngày xưa ở nhà họ Tô, tôi thấy nhiều thủ đoạn bẩn thỉu kiểu này, nên nhạy cảm hơn thôi.”

Anh rõ ràng không tin.

Nhưng anh cũng không truy vấn thêm.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)