Chương 4 - Giả Làm Thái Giám, Ta Mang Thai Con Của Hoàng Thượng
Nguyên Triệu là đứa con trai thứ bảy của Tiên đế, nhỏ hơn ta ba tuổi.
Trước mặt ngài ấy, nhị hoàng tử sinh ra ngu ngốc, còn tứ hoàng tử và ngũ hoàng tử, một người chết trẻ, một người bị tàn tật.
Năm đầu tiên vào Tây Xưởng, lục hoàng tử bị hạ độc trong cung, Tiên đế sai Tây Xưởng chọn một số thái giám vừa giỏi võ vừa thông minh, phái đến cung điện của mỗi hoàng tử.
Nơi ta đến là Hiệp Sĩ cung của Nguyên Triệu.
Nghe nói Hiệp Sĩ cung ban đầu không được gọi là Hiệp Sĩ cung mà là Lưu Ly cung, tuy nhiên Thất hoàng tử từ nhỏ đã được Đức Phi nuôi dưỡng, từ nhỏ đã xem thoại bản, vì thế ước mơ có thể trở thành hiệp sĩ giang hồ.
Vì vậy, năm sáu tuổi, ngài ấy đã làm ầm ĩ, đòi đổi tên Lưu Ly Cung.
Lục hoàng tử chỉ hơn Nguyên Triệu hai tuổi, ngày thường cùng ngài ấy quan hệ rất tốt, lúc Lục hoàng tử trúng độc chết, ngài ấy ở bên cạnh, rất sợ hãi.
Khi ta mới đến Hiệp Sĩ cung, ngài ấy thường xuyên gặp ác mộng.
Mỗi lần nằm mơ, ngài ấy đều chui vào trong chăn, cuộn tròn khóc lóc, ngài ấy vừa khóc, cung nữ đều vội vàng chạy tới, một lúc sau, Đức phi cũng đến.
Trong Cung điện rộng lớn sẽ xuất hiện cảnh tượng một đám người đang dỗ dành ngài ấy.
Còn ngài ấy thì đang ngồi trên giường, vô hại như một con thỏ trắng nhỏ.
Tất nhiên, ta sẽ không ra mặt dỗ ngài ấy.
Mỗi lần đứng trong góc lặng lẽ nhìn ngài ấy, ta đều muốn moi trái tim ngài ấy ra xem.
Trên đời làm sao có thể có người hạnh phúc như vậy, ta cũng chín tuổi, năm ta chín tuổi, ta phải giet người để sinh tồn, ngay cả thời gian để khóc cũng không có.
Nhưng ngài ấy của chín tuổi, một đứa nhóc 9 tuổi khóc vì mấy thứ trẻ con.
Ta gần như phát điên vì ghen tị.
Dù sao ta đã giết vô số người, tâm lí ngày càng biến thái.
Vì vậy, mỗi khi ta và Nguyên Triệu ở một mình, ta đều thích trêu chọc ngài ấy.
Ví dụ như lén đặt một con sâu bướm lên vai ngài ấy.
Ví dụ như thả một con nhện vào ly nước của ngài ấy.
Ví dụ như kể cho ngài ấy nghe những câu chuyện ma.
Mỗi lần như vậy kết cục đều rất thảm, Nguyên Triệu hoặc là sắc mặc tái nhợt, hoặc là gào khóc, còn ta thì ngồi cạnh an ủi ngài ấy, thực chất trong lòng đang cười điên cuồng.
Nhưng cuối cùng lại bị Nguyên Triệu biết được.
Lúc đó ngài ấy giận dữ đứng trước mặt ta với khuôn mặt sưng húp.
"Tang Tử, sao ngươi lại làm như vậy?"
Phản ứng đầu tiên hiện lên trong đầu ta là giet Nguyên Triệu.
Suy cho cùng, giet ai đó có lẽ là điều dễ dàng nhất trên đời đối với ta.
May mắn thay, lý trí không cho phép ta làm điều này.
Ta chọn cái thứ 2.
Ta quỳ xuống và quả quyết thừa nhận sai lầm của mình.
Sắc mặt hắn không biểu tình, nhưng giọng điệu lại có chút buồn bực.
"Công tử, Tang Tử sai rồi, Tang Tử chưa bao giờ nhìn thấy công tử nào trong sạch như vậy, cho nên Tang Tử ghen tị."
Sau đó, ta bắt đầu nói về “những năm ta còn là dân tị nạn”.
Chẳng cần thêm mắm dặm muối, đã đủ “bi thảm” rồi.
Nguyên Triệu cảm động đến mức bật cười.
"Tang Tử, sao ngươi lại khổ sở như vậy?"
"Thuở thiếu thời, những thứ vui vẻ ta còn chưa được chơi qua..."
"Quá thảm rồi. Tang Tử, ngươi bây giờ là người của bổn công tử rồi, bổn công tử đưa ngươi đi chơi."
Sau đó Nguyên Triệu thật sự đưa ta đi chơi: Bắt dế, Cửu Liên Hoàn, đá bóng, đường Huarong, đẩy cây táo…